Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hải Thượng Phồn Hoa

Hải Thượng Phồn Hoa

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 134402

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/402 lượt.

ố bà mẹ trên đời này đều mong con mình được hạnh phúc.
"Đã gặp mặt phụ huynh , giờ xem như mọi thứ đã ổn định rồi." Trâu Tư Kỳ kéo dài tiếng hỏi :" Định bao giờ tổ chức cưới chưa?".
Cô hơi khép mắt :" Anh trai anh ấy ...", cô thoáng thất thần , bất giác ngừng lại.
Trâu Tư Kỳ ngạc nhiên :" Anh ấy còn có anh trai ?".
"Ừ , anh ấy là con thứ ba".
Trâu Tư Kỳ hét lên kinh ngạc , nói tiếp ;" Vậy gia đình anh ấy phức tạp thật, sau này cậu phải ứng phó với một đại gia đình như thế , liệu có kham nổi không?".
Thật ra Thiệu Chấn Vinh nói với cô :" Anh cả và chị dâu ở ngoài , công việc bận rộn hiếm khi về nhà , anh hai cũng ít về."
Anh cũng lấy hết hình chụp mình hồi nhỏ ra cho cô xem , nhưng hình của anh không nhiều như của cô , chỉ có vài quyển album , ảnh chụp chung với bố mẹ cũng rất ít. Anh nói :" Công việc của bố mẹ bận rộn lắm , từ nhỏ anh được dì Triệu chăm sóc ".
Có một tấm hình chụp hai đứa trẻ , tuổi xấp xỉ nhau ,, cả hai đều đang ăn kem , tươi cười rạng rỡ  chẳng khác nào hai đóa hoa hướng dương. Đứa bé trai cao hơn có lẽ là anh , còn cô bé gái thấp hơn chút , mặc một chiếc váy hoa ,tóc cũng ngắn , có đôi mắt giống hệt anh ,khi cười còn có lúm đồng tiền.
Cô biết anh không có em gái , nên hỏi :" Đây là anh và em họ ?".
Anh gãi gãi đầu :" Không phải , đây là anh hai anh" , sau đó có vẻ ngượng ngùng chỉ đứa bé mặc váy hoa :" Đây là anh".
Cô phì cười , còn anh có vẻ hơi giận nói :" Nhà anh chỉ có ba người con trai , anh hai lúc nào cũng muốn có một cô em gái , vậy nên bắt anh đóng giả con gái .Anh ấy lớn hơn anh , vả lại từ nhỏ anh chỉ chơi cùng anh ấy , nghe lời anh ấy".
Anh em ruột nhà anh có quan hệ rất tốt , chỉ là không thấy chụp hình khi đã trưởng thành , anh nói :" Anh cả , anh hai sau khi lớn lên đều không thích chụp hình ,cho nên cũng ít khi chụp chung với anh."
" Hồi nhỏ anh không được khỏe ,cả ngày phải uống thuốc nên trẻ con quanh đây không thích chơi với anh , gọi anh là thằng bệnh. Anh hai lúc đó oai phong lăm ,là vua của đám trẻ , trèo lên đống gạch mà nói , nếu ai không chơi với Chấn Vinh thì anh ấy sẽ không thèm chơi với đứa đó ", anh mỉm cười nhớ lại ký ức thơ ấu :" Anh hai lớn hơn anh hai tuổi , nhưng lúc nào cũng bảo vệ anh . Khi đi thi đại học , anh nộp đơn học y và muốn ra nước ngoài học ,nhưng bố anh phản đối quyết liệt , còn nổi trận lôi đình , mẹ khuyên anh thế nào cũng không được .Anh giận cả nhà mấy ngày liền .Cuối cùng anh hai về , nói chuyện với bố anh ,để anh đi học ở Phúc Đán. Ba anh em đều do dì Triệu chăm sóc , dì nói trong nhà yêu thương anh nhất không phải là bố mẹ , mà là anh hai . Lần này anh cả với chị dâu có việc không thể về nhà , ngày mai em có thể gặp anh hai rồi."
Hôm sau anh đưa cô đi thăm dì Triệu. Dì ở trong một căn tứ hợp viện sâu trong ngõ nhỏ. Nhà không to nhưng rất yên tĩnh , trước sân trồng hai cây táo, mùa hè tán xanh rợp cả một khoảng .Đỗ Hiểu Tô hiếm khi nhìn thấy căn nhà nào như vậy , tường nhà sạch sẽ , đồ dùng gia đình cũ kĩ nhưng nước sơn rất mịn tựa như dấu tích của thời gian được lưu lại trên đó . Hai đứa con của dì Triệu hiện giờ đều ở nước ngoài , chỉ có dì và chồng dì ở nhà , cho nên khi dì Triệu thấy Thiệu Chấn Vinh và cô thì , vui đến mức không ngừng cười được , cứ nắm tay cô không buông . Trong lòng Đỗ Hiểu Tô cũng chợt ấm lên , bởi dì Triệu xem Thiệu Chấn Vinh là con trai mình nên mới quý cô như vậy.
"Con ngồi đi.Chấn Vinh ngồi chung với Hiểu Tô , ăn điểm tâm đi , dì xuống bếp nấu vài món.Anh hai con nói lát nữa sẽ đến , hôm nay dì làm mấy món các con thích ăn nhất. Hiểu Tô , dì nấu canh gà cho con nhé , con gầy quá , phải bồi dưỡng nhiều một chút".
Trong phòng có máy sưởi , Hiểu Tô cời áo khoác ngoài ,chỉ mặc một chiếc áo len thế mà vẫn thấy nóng. Cô đứng lên đứng bên tường ngắm hình chụp trên đó. Tất cả đều là khung hình kiểu cũ , thậm chí có tấm là đen trắng , có một tấm là dì Triệu chụp chung với ba đứa bé và hai cụ già ,cô thấy rất quen , nhìn một hồi , không chắc chắn lắm nên quay lại gọi một tiếng "Chấn Vinh".
Anh đến bên cạnh cô , cô tò mò hỏi :" Đây là...".
Thiệu Chấn Vinh "ừ" một tiếng rồi giải thích :" Đây là ông bà ngoại anh , dì Triệu chăm sóc bọn anh từ nhỏ , lúc ấy bọn anh hay ở bên nhà ông bà ngoại".
Thế rồi cô vô tư nói :" Ôi ôi , có chuyện gì bí mật có thể kể không ? Hiểu thêm chút bí mật của danh nhân nào !".
Anh bật cười và quàng vai cô :" Em chỉ nói lung tung , lát nữa gặp anh hai , không được nói bậy đâu".
***
Anh hai của Thiệu Chấn Vinh cũng cao gầy như anh , trông còn rất trẻ nhưng khí chất trầm tĩnh lại không kém phần sắc bén.Thật ra hai anh em họ có phần giống nhau ,nhất là đôi mắt , mắt hai mí , ánh nhìn sâu thăm thẳm như biển lớn .
Anh ta bắt tay cô , giọng nói trầm thấp :" Cô Đỗ phải không ? Tôi là Lôi Vũ Tranh , anh hai của Chấn Vinh".
Tay anh ta lạnh như băng tuyết , truyền theo dấu ngón tay thẳng đến tim người khác , lạnh đến mức khiến tim cô khẽ run lên. Cô nhỏ giọng gọi một tiếng :"Anh hai".
Thiệu Chấn Vinh nghĩ cô xấu hổ , quàng vai cô c


Old school Easter eggs.