
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134411
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/411 lượt.
biết rằng việc này đáng bao nhiêu tiền? Dù anh mang hết núi vàng núi bạc trên đời này đến trước mặt tôi, tôi cũng không thèm nhìn đến, tôi sẽ không sinh đứa con này, bởi vì nó là đồ nghiệt chủng không hơn không kém!”.
Những lời khó nghe đó, rõ ràng là anh không vui nhưng cũng không chút biểu cảm: “Chỉ cần cô dám làm hại nó, tôi sẽ cho cha mẹ cô cùng chết theo”.
Giọng nói của anh không mang cả xúc: “Tôi đưa cô ra nước ngoài, cô sinh con xong, nếu không muốn nuôi thì giao cho tôi. Từ đó về sau cô không cần nhìn đến, xem như chưa từng sinh ra nó. Còn nếu cô đồng ý nuôi, mỗi tháng tôi sẽ gửi cho cô và con sinh hoạt phí, bảo đảm cuộc sống của hai mẹ con. Nếu tôi nuôi đứa bé, tôi sẽ không cho nó biết mẹ nó là ai, còn nếu cô giữ nó, cô cũng có quyền không cho nó biết, cha nó là ai”.
“Anh đừng có mơ! Tôi sẽ không sinh con cho anh.”
Sau phút im lặng ngắn ngủi, anh nói: “Cô nói với nó cha nó chết lâu rồi, nó chỉ có mình cô, tôi đảm bảo sẽ không đến thăm nó”.
Cô bật cười như châm biếm: “Tại sao anh nhất định phải có đứa con riêng này? Tại sao?”.
“Bời vì tôi muốn”, anh kiên quyết, “Cô từng nói, tôi có tiền, tôi có địa vị, cái gì tôi cũng có, cho nên thứ tôi muốn tôi nhất định sẽ đạt được. Tôi muốn đứa con này, cho nên cô nhất định phải sinh ra. Nếu cô muốn thứ, tôi có thể không thủ đoạn, đến lúc đó tôi và những người xung quanh cô, đều sẽ chết thảm”.
Cô không kìm được: “Lôi Vũ Tranh, sẽ có ngày tôi giết anh!”.
“Chờ khi cô có khả năng đó rồi nói.”
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương như muốn đẩy người kia vào chỗ chết, hơi thở càng trở nên nặng nề.
Anh đột nhiên ngửa đầu ra sau dựa vào đầu giường, nói: “Nếu cô chịu ra nước ngoài sinh đứa bé, tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa, vĩnh viễn”.
Hai chữ “vĩnh viễn” làm cô động lòng, vốn dĩ là đường cùng, không còn thấy ánh sáng mặt trời. Cô vốn tưởng rằng tương lai sẽ không bao giờ thoát khỏi tay anh nhưng lời hứa của anh có một tia hi vọng. Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh, nhưng vẫn nói: “Tôi sẽ không tin anh”.
Anh nói: “Đứa bé có thể mang họ Thiệu”.
Cô hiểu ý anh, nhìn anh kinh ngạc.
Anh nói tiếp: “Chỉ cần cô muốn, tôi có thể trở thành bác của nó, cũng có thể làm người xa lạ. Tôi từng nói, từ nay sẽ không làm phiền cô nữa, vĩnh viễn không bao giờ”.
Cô có chút mềm lòng, nhưng vẫn cố chấp: “Tôi sẽ không tin anh nữa”.
“Cô nói sẽ không yêu ai nữa, cũng sẽ không kết hôn, nếu có con có lẽ sẽ tốt hơn”, anh chậm rãi nói: “Cô sẽ quên tôi rất nhanh, sau này tôi cũng sẽ kết hôn, chuyện này sẽ không ai biết đến, đứa trẻ cũng sẽ không bao giờ biết đến. Nó có thể sinh ra ở nước ngoài, cô có thể sống những ngày tháng yên bình với nó, sẽ không có ai đến làm phiền hai người”, anh gần như kiệt sức, “Nếu cô đồng ý, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi”.
Ngồi tĩnh lặng trong bóng đêm u tối
Mặc cho mưa to gió lớn ập xuống
Chẳng có gì đáng sợ
Trước nay em chưa từng quan tâm đến kết cục này
Dang rộng cánh tay
“Chú Tiểu Thiệu, có giống chú không?”
“Giống!”, anh khen, “Rất giống”.
“Là cháu vẽ đó!”
“Cháu cũng vẽ!”
“Cháu vẽ tóc chị Hiểu Tô!”
“Cháu vẽ mắt chị Hiểu Tô!”
…
Bọn trẻ tranh nhau nói, anh đứng giữa những âm thanh non nớt nhìn bức tranh. Bọn trẻ vẽ anh và Đỗ Hiểu Tô nắm tay nhau, vai kề vai mỉm cười, giống như không gì có thể chia cắt họ.
“Bức tranh này có thể cho chú Tiểu Thiệu không?”
“Đương nhiên là được!”
“Vốn là định tặng cho chị Hiểu Tô!”
Bọn trẻ hăm hở mang nước đến sau đó chầm chậm gỡ bức tranh trên trường. Thầy Tôn cũng đến giúp gỡ tranh xuống rồi giao cho anh. Anh cẩn thận cuộn tròn, thầy Tôn tìm mấy tờ báo và giúp anh gói lại.
Có thứ gì đó đầy lông lá chợt chạy vụt qua chân. Anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy chính là con mèo gầy đáng thương đó. Đã khá lâu rồi nhưng hình như nó không lớn lên bao nhiêu, vẫn gầy như thế, ngẩng cái đầu nhỏ lên kêu “meo meo” với anh.
Anh ôm mèo con lên, hỏi: “Con mèo này cũng có thể tặng tôi chứ?”
“Được”, thầy Tôn gãi đầu, “Trên đảo cũng không có gì ăn, mà cũng chẳng có ai cho nó ăn, anh mang đi đi”.
Tuyết càng lúc càng rơi nhiều. Cuối cùng khi lên thuyền rời đi, bọn trẻ tiễn anh ra cầu tàu, chào tạm biệt anh: “Chú Tiểu Thiệu! Lần sau nhớ cùng chị Hiểu Tô đến thăm bọn cháu!”.
Mấy cánh tay nhỏ bé không ngừng vẫy, càng lúc càng xa, dần dần không rõ nữa. Cũng giống như đoạn hồi ức tươi đẹp nhất trong đời, dần dần khuất trong gió tuyết, không thể tìm lại.
Anh gần như cả đêm không ngủ, khi về đến Thượng Hải thì liền vội vàng ra sân bay. Nhìn thấy Đỗ Hiểu Tô từ đằng xa, lúc đó anh mới thở phào, vội gọi cô lại, đưa bức tranh cho cô: “Bọn trẻ tặng cô”.
Cô ngẩn người, sau mới biết là bọn trẻ trên đảo, đôi mắt không khỏi ngấn nước. “Sao bọn trẻ lại biết?”.
“Tôi ra đảo, tôi không nói gì cho chúng cả, cô yên tâm”, anh ngẩng lên xem đồng hồ, “Sắp lên máy bay rồi nhỉ? Cô vào sớm đi, vào phòng chờ nghỉ ngơi một chút. Xuống máy bay sẽ có người đón cô, nhớ chú ý an toàn