
Tác giả: Nhiễu Lương Tam Nhật
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134633
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/633 lượt.
n, bên tai cô chợt vang lên giọng nói của mẹ, không nghe rõ được bà nói gì, chỉ biết rằng bà đang nhắc đi nhắc lại một câu gì đó, khiến trong lòng người ta cảm thấy nôn nóng bất an.
Hám Sinh kiên định đứng lên khỏi chỗ ngồi, trong lòng cô không ngừng tự nhủ: Từ trước tới giờ tôi chưa từng tự quyết định chuyện gì, sự sắp đặt của các người cũng chưa từng cho tôi được sống vui vẻ.
Hám Sinh chạy đến cửa, một cô tiếp viên hàng không chặn trước mắt cô, giữ lấy tay cô nói với cô bằng ngôn ngữ mà cô không hiểu. Hám Sinh càng sợ hãi hơn, cô đẩy cánh tay của cô tiếp viên hàng không, thục mạng thoát khỏi khoang máy bay. Cô tiếp viên hàng không phía sau càng không ngừng gọi với theo, cô càng chạy nhanh hơn, giống như đang bị ma đuổi vậy.
Từ nay về sau, Hám Sinh sẽ biến mất thật sự khỏi thành phố B. Cô lên một chuyến bay khác, nơi cô đặt chân đến không phải là thành phố Toronto rộng lớn của đất nước Canada nữa.
Đông Dạ Huy trở lại công ty làm việc, đang trên hành lang đến văn phòng tình cờ gặp Đỗ Thành, Đỗ Thành hỏi anh “Cậu đưa cô ấy đi rồi?”
Đông Dạ Huy gật đầu “Ừm.”
Đông Dạ Huy vẫn tiếp tục đi về phía trước, trong giây phút đi qua người anh, Đỗ Thành cất giọng rất khẽ, không mặn không nhạt hỏi một câu “Hám Sinh, bây giờ trông thế nào?”
Đông Dạ Huy đang đi liền dừng lại một lát “Cô ấy rất gầy.”
Sau đó anh và Đỗ Thành lướt qua nhau, ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa kính hành lang, trùm lên hai người bọn họ kéo thành hai bóng người thật dài.
Trước giờ tan ca buổi chiều, Đỗ Thành cố ý tìm gặp Đông Dạ Huy hỏi xem anh đưa cho Hám Sinh bao nhiêu tiền, Đông Dạ Huy nói anh đưa cho hai vạn tệ, Đỗ Thành đưa cho Đông Dạ Huy một tờ chi phiếu, Đông Dạ Huy cầm lấy rồi chẳng nói gì, đặt vào góc sâu nhất trong ngăn kéo dưới bàn làm việc.
Ngày hôm sau hai công ty mà bọn họ vừa ký hợp đồng hợp tác liền cùng nhau dẫn đoàn sang Châu Âu, nơi có nhà máy điện chạy bằng sức gió để khảo sát.
Hám Sinh đi rồi, anh cũng đã cho cô đủ tiền để sống cả đời, Đông Dạ Huy cảm thấy bọn họ đã thanh toán xong, anh cảm thấy cuộc sống của anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường vốn có. Hai tuần đi Châu Âu không khiến cho anh mệt mỏi, anh vẫn đi lại đàng hoàng, tư thái đứng đắn nghiêm túc, khoác trên thân bộ quần áo được cắt may tinh xảo, trông càng anh tuấn bức người.
Nửa đêm mới xuống máy bay, Đông Dạ Huy không bị chuyện múi giờ chênh lệch ảnh hưởng, sáng thứ hai vẫn có mặt tại công ty đúng giờ. Anh rất mực coi trọng công ty mà mình đã khổ công gây dựng, cho dù bề ngoài có phần hốc hác tiều tụy, anh cũng chưa từng ỷ mình là tổng giám đốc thì có thể tự do đi sớm về muộn tùy thích.
Đi thẳng một mạch vào văn phòng, còn chưa kịp đặt cặp tài liệu xuống bàn, Đặng Huy đã đẩy cửa bước vào ngay phía sau. Đặng Huy cầm một phong bì trong tay, đứng sau lưng Đông Dạ Huy, không nói ngay lập tức mà dáng vẻ có chút do dự. Đông Dạ Huy đặt cặp tài liệu lên bàn làm việc, xoay người nhìn anh ta đầy nghi hoặc, mới sáng sớm ra không biết có chuyện gì gấp, anh chờ Đặng Huy mở miệng trước.
Nét mặt Đặng Huy lúc này hơi phức tạp và nghiêm trọng, cuối cùng anh ta nhẹ nhàng đặt chiếc phong bì màu trắng trước mặt Đông Dạ Huy “Một tuần trước, hãng hàng không bên Canada gửi bức thư này, lúc ấy anh vẫn đang ở Châu Âu, tôi nghĩ đây là việc tư nên tự mình làm chủ mà cất đi, muốn đợi anh trở về giải quyết.”
Đông Dạ Huy vừa nghe đến công ty hàng không Canada, không hề báo trước mà gân xanh nổi đầy trên trán, co rút kịch liệt khiến anh cảm thấy đau nhức. Anh nhìn chiếc phong bì trước mặt, dường như không muốn với tay chạm vào nó.
“Cái gì?!” Đỗ Thành không dám tin, thân mình lảo đảo lùi về sau mấy bước, không chống đỡ nổi mà khuỵu xuống chiếc ghế dựa phía sau.
Đông Dạ Huy bất thình lình chồm lên trên bàn làm việc, đôi mắt đỏ quạch trừng trừng nhìn Đỗ Thành khàn khàn nói từng câu một “Hám Sinh chết rồi, chuyến máy bay cô ấy ngồi gặp tai nạn ở Thái Bình Dương, là chính tay tôi đưa cô ấy lên máy bay, chính mắt tôi nhìn cô ấy lên máy bay.” Đông Dạ Huy như kẻ thần kinh đang thời kì phát bệnh, giọng khản đặc nhưng vẫn gào lên như xé rách cổ họng, không biết là đang nói cho mình hay nói cho Đỗ Thành nghe.
Đỗ Thành há hốc mồm, nhắm mắt lại, không gian trở lại im lìm, hai người ngồi đối diện, một loại cảm xúc khó tả bao trùm lên bọn họ. Áy náy ư? Dường như so với chuyện đó càng khiến người ta cảm thấy tội lỗi. Tiếc nuối chăng? Dường như so với chuyện đó càng khiến người ta cảm thấy trống rỗng.
Đã rất nhiều năm Đỗ Thành không bao giờ cho phép mình nghĩ đến người tên là Hám Sinh kia, bởi vì cô khiến anh ta cảm thấy tội lỗi, người thông minh cũng có cách bảo vệ bản thân tốt nhất, sẽ không nhớ những việc vô dụng như thế, thật ra Đỗ Thành cũng không nhớ được nhiều chuyện cũ về Hám Sinh.
Nhưng Hám Sinh đã chết, tưởng chừng chỉ như nhận tin buồn của một người từng quen biết, nhưng lại khiến cho phần kí ức anh ta vốn giấu kỹ ở một góc nào đó nay bỗng nhiên hiện về.
Những ngày đó