
Tác giả: Nhiễu Lương Tam Nhật
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134582
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/582 lượt.
mới mở miệng nói chuyện với anh, càng không biết khi nào bọn họ mới có thể làm rõ ràng mọi chuyện. Hám Sinh muốn gì anh cũng có thể cho cô, chỉ cần cô chịu nói ra. Anh biết nhất định sẽ có ngày Hám Sinh chịu mở miệng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng anh còn có cuộc sống của riêng mình, nếu mọi chuyện cứ diễn ra thế này anh không biết mình sẽ kiên trì thêm được bao lâu.
Hôm nay là cuối tuần, buổi sáng Đông Dạ Huy làm việc ở công ty, đến giữa trưa Đỗ Thành đẩy cửa bước vào, hai người ngồi bàn vài chuyện công việc lặt vặt, nhưng chuyện quan trọng nhất lại chưa nhắc đến, Đỗ Thành không có ý muốn đi, Đông Dạ Huy biết anh ta muốn nói gì nhưng cũng không thúc giục, ngồi đó chờ Đỗ Thành lên tiếng.
Mấy năm nay Đỗ Thành càng ngày càng trở nên trầm ổn, cơ thể cao lớn khoác lên bộ âu phục, càng tăng thêm phần nội hàm, chín chắn. Anh ta ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh Đông Dạ Huy tán vài chuyện nhạt nhẽo, cuối cùng cũng đi vào việc chính “Hôm nay Nhâm Tĩnh hỏi tôi dạo gần đây cậu bận việc gì đấy?”
“Được.” Đông Dạ Huy ngắt điện thoại rồi thở dài một hơi.
Lái xe từ gara ra ngoài, Đông Dạ Huy chờ ở trước cửa công ty. Nhâm Tĩnh là cô gái có rất nhiều ưu điểm, luôn đúng giờ, công tư phân biệt rõ ràng, biết đối nhân xử thế, làm việc thẳng thắn gọn gàng, là một cô gái thành thị hiện đại điển hình, cũng là hình mẫu phụ nữ lý tưởng trong lòng Đông Dạ Huy. Anh không phải người có nhiều nhu cầu, có thể nói anh không mấy quan tâm đến chuyện này, quan hệ giữa hai người theo khuôn phép rất rõ ràng, anh cùng với người bạn gái Nhâm Tĩnh này trên cơ bản chỉ sống chung chứ không hơn.
Đợi không quá năm phút, Đông Dạ Huy vừa quay đầu đã thấy Nhâm Tĩnh từ công ty đi ra, cô ấy luôn đúng hẹn, cho dù lúc nổi giận sẽ để người khác phải chờ nhưng thường thường không để người ta phải đợi quá lâu, cẩn thận và đúng giờ là hai phẩm chất tốt nhất của Nhâm Tĩnh. Giờ cô đang sải bước đến chỗ anh, chiếc quần lụa mỏng trên người phất phơ nhè nhẹ.
Đông Dạ Huy bước ra mở cửa xe giúp cô, Nhâm Tĩnh nhanh nhẹn lên xe, cười rạng rỡ với anh. Thật lòng mà nói Nhâm Tĩnh không hề xinh đẹp, trán rộng, miệng rộng, nhưng khi kết hợp trên khuôn mặt lại không mang vẻ khó coi, cả người Nhâm Tĩnh cũng toát lên khí chất tự tin, chính điều này che phủ hết những khuyết điểm của cô ấy.
Nhâm Tĩnh ngồi vào chỗ rồi quay đầu cười, trêu ghẹo Đông Dạ Huy “Hi! Lâu lắm không gặp.” Đông Dạ Huy cười cười trước câu nói có phần giễu cợt này, anh không trả lời, cúi đầu nhấn ga lái xe đi.
Xe dừng tại một nhà hàng cơm Tây. Nhâm Tĩnh luôn thích hưởng thụ tại những nơi sang trọng bậc nhất. Cảnh vật bên trong nhà hàng có chút huyền ảo, từng đóa hoa mai trôi biếng nhác trên mặt nước lăn tăn gợn sóng, kỳ thật cảnh đẹp trước mắt còn tuyệt hơn mùi vị món ăn trong miệng.
Nhâm Tĩnh rất chú ý giữ dáng, bữa tối thường ăn rất ít. Cô ấy sớm kết thúc phần ăn của mình rồi ngồi chống cằm tủm tỉm nhìn Đông Dạ Huy. Đông Dạ Huy biết khi Nhâm Tĩnh ngồi tư thế này là báo hiệu có chuyện muốn nói với anh, anh nhanh chóng xử lý nốt mấy món ăn trước mặt, cầm giấy ăn lau khóe miệng, đồng thời cất tiếng mở đầu câu chuyện “Nói đi, em muốn hỏi anh chuyện gì?”
Nhâm Tĩnh vẫn cười mỉm nhìn anh “Dạo gần đây anh bận gì, tại sao ngay cả buổi tối gọi điện thoại anh cũng tắt máy?”
Với thân phận và địa vị của Đông Dạ Huy hôm nay, anh đã sớm biết cách vận dụng kỹ xảo nói chuyện thẳng thắn thành thật thế nào cho tốt, anh nhẹ nhàng cười với Nhâm Tĩnh, “Một người bạn cũ của anh hai ngày trước mới ra tù, gần đây anh đang thu xếp cho người bạn ấy.”
Trong tiếng Trung Quốc, ngôi thứ ba “người bạn ấy” không biểu đạt quan hệ nam nữ, câu nói có vẻ thành thật này của Đông Dạ Huy lại có thể tạo cho người ta cảm giác an tâm, Nhâm Tĩnh tự nhiên cho rằng người vừa ra tù là đàn ông, nét mặt thoáng hiện lo lắng “Anh gặp rắc rối à?”
Đông Dạ Huy vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lắc đầu “Em không cần để ý chuyện này, anh sẽ tự mình xử lý.”
Nhâm Tĩnh là cô gái từng trải trong cái xã hội này, cô ấy biết người đàn ông cô ấy chọn không có bằng cấp chính quy, cũng không phải con nhà gia thế, những thành tựu ngày nay của anh đều do tự mình phấn đấu mới có. Nhâm Tĩnh hiểu rằng một người trải qua gian khó để vươn tới thành công nhất định không muốn để lộ cho người ngoài quá khứ của mình, bởi những chuyện trong quá khứ ấy có lẽ chẳng có gì huy hoàng đáng tự hào, người đàn ông này đã không muốn nói, nếu cô ấy tiếp tục gặng hỏi chỉ kéo căng quan hệ giữa hai người mà thôi.
Chỉ cần những chuyện này đã không ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ, Nhâm Tĩnh sẽ không hỏi lại, chuyện này cứ thế trôi qua.
Hai người ngồi bên chiếc bàn thủy tinh uống nước, Nhâm Tĩnh suy nghĩ vòng vo một hồi, rồi xoay người kéo ghế dịch đến gần rồi tựa vào Đông Dạ Huy, vừa nói chuyện vừa cười tươi, hơi pha chút ngượng ngùng “Dạ Huy, chúng ta ở bên nhau đã hai năm rưỡi.”
Đông Dạ Huy thích hành động mờ ám nho nhỏ này của Nhâm Tĩnh, anh biết cô ấy không phải cố tình tỏ vẻ gì. Nhìn bên ngoài Nhâm Tĩnh là một cô gái kiên cường, nhưn