XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134867

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/867 lượt.

i tim băng giá của anh ta, cố gắng hết lần này đến lần khác, dù bị thương tích đầy mình. Bây giờ, tất cả những nụ cười, những vui buồn của anh ta đều là vì cô ấy. Em cứ nhìn thấy nụ cười của anh ta là lại nghĩ đến công lao của cô gái đó. Nếu họ có thể đến được với nhau thì đó là điều hạnh phúc nhất…”
Khi nhân vật nam chính gọi nhân vật nữ chính quay lại, cô ấy đã nở nụ cười rất đẹp, khiến người ta có cảm giác ấm áp.
Nhiều năm sau, bộ phim đó nhận được nhiều góp ý nên đã cải biên chút ít và công chiếu lần hai. Một mình tôi xem hết từ đầu đến cuối, rõ ràng là có nhiều tình tiết nực cười, nhưng tôi vẫn chăm chú xem đến toét nhoèn cả mắt mũi.
Bởi vì tôi không biết, sau này ai sẽ là người ở bên cô ấy, khiến cho cô ấy luôn tươi cười rạng rỡ?
Những năm qua, tôi luôn sợ nghĩ về quá khứ, bởi vì sợ bản thân không còn sức lực để tiếp tục kiên trì. Nhưng nếu ngay cả quá khứ cũng không có thì con đường này, một mình tôi đi tiếp còn ý nghĩa gì?
Bao năm qua, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được tin tức về cô ấy. Chính nhờ những tin tức đó, những ký ức đó, tôi mới có thể tiến xa đến vậy.
Là vì tôi biết cô ấy vẫn luôn ở đây.
Là vì tôi luôn đợi cô ấy quay trở lại.
Là vì tôi vẫn còn yêu cô ấy.
Rất nhiều lần, tôi lái xe đỗ ngay dưới tòa nhà cô ấy ở, nhìn ánh đèn trong phòng cô ấy bật rồi lại tắt, tắt rồi lại bật.
Khi tất cả mọi thứ đã trở thành thói quen, nó tự nhiên và rõ ràng đến thế.
Chính là quen với việc lúc nửa đêm, lái xe đến trước tòa nhà cô ấy sống, ngắm nhìn cô ấy từ xa, sau đó rời đi; quen với việc không có cô ấy ở bên mình.
Khi quay lại phòng karaoke, cô thư ký mới đang hát, thấy tôi bước vào, lập tức cầm micro hét lên: “Nhan Kiểm không biết đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào mà đứng ở ngoài lâu đến thế, phạt anh ấy hát thôi!”
Tôi xua tay, mỉm cười nói: “Cô sắp kết hôn rồi mà sao nói năng lợi hại thế? Biết rõ là tôi không biết hát rồi mà.”
Cô thư ký nói: “Không hát cũng được, vậy thì hãy làm người làm chứng trong đám cưới của tôi. Đến lúc ấy, tôi sẽ giới thiệu cho anh vài cô gái xinh đẹp.”
Ánh đèn quá tối, lại quá ồn ào, nên có lẽ không ai nhìn thấy mắt tôi đã đỏ, không ai nghe thấy giọng tôi nghẹn ngào.
Tô Cẩn, cô ấy thật sự muốn đi Mỹ sao?
Tôi phải làm thế nào?
Sau này, chúng tôi phải làm sao?
Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi hỏi: “Bài hát chúng ta nghe thấy khi mới bước vào đây tên là gì?”
Hai thanh niên trẻ đồng thanh trả lời: “Đó là bài Em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này!”
Hóa ra, em là cảnh quan đẹp nhất trong cuộc đời này.
Tô Cẩn, Tô Cẩn. Nếu nói tất cả lòng cam đảm và sự quyết tâm của tôi đều chỉ là vì câu nói này đã dội đến tai tôi thì bạn có tin không?
Tô Cẩn, hãy đợi anh.
Ngoại truyện 2 - Không liên quan gì đến tình yêu
Nhìn thấy nụ cười rạng ngời hạnh phúc trên khuôn mặt Tô Cẩn, nhìn sang Ngô Tiểu Đồng đứng bên cạnh, Khương Hiểu Thần có chút ngẩn ngơ. Cô gái tên Ngô Tiểu Đồng đã từng là mầm mống cho nỗi bi quan trong lòng Khương Hiểu Thần, nhưng anh đã từng thấy nó thật đẹp đẽ và rực rỡ. Anh muốn cùng cô ấy đi hết cuộc đời này…
Lâm Tiêu gọi “ông xã” rất trìu mến, rồi dựa vào vai anh, một tay kéo con gái nói: “Ngô Tiểu Đồng lợi hại thật đấy, cô ấy đã có bạn trai chưa? Giới thiệu cô ấy với Lâm Hạo Vũ cũng được đấy!”
Khương Hiểu Thần mỉm cười nhẹ nhàng: “Hạnh phúc luôn ở trong tay cô ấy rồi.”
Ngô Tiểu Đồng
Bốn năm không phải quá dài, chỉ là một nghìn bốn trăm sáu mươi ngày, hoặc là một phần hai mươi của sinh mệnh. Nhưng đối với Ngô Tiểu Đồng, chẳng qua chỉ là bốn năm chưa về nhà.
Đúng bốn năm.
Đã mấy lần, mua vé máy bay rồi, nhưng cô lại không đủ dũng khí để bước lên chiếc máy bay có thể đưa cô về nhà. Dũng khí của cô đã sớm mất hết trong những năm tháng đã qua.
Hôm đó, cô bỗng nhớ đến tài khoản của một hòm thư mấy năm không còn sử dụng, bên tai vẳng đến một giọng nói xa xôi, lúc có lúc không.
Cô nói: “Giúp em lập một hòm thư, sau này gửi thư cho anh, chỉ vài giây là có thể nhận được.”
Cô nói: “Trí nhớ của em không tốt lắm, mật mã dùng ngày sinh của anh nhé, em nhất định sẽ không quên.”
Cô nói: “Anh nhớ, phải kiểm tra thư đúng giờ.”
Cô nói: “Còn nữa, khi em không dùng hòm thư, anh cũng phải kiểm tra đúng giờ, nếu không, sau này sẽ không thể dùng được nữa.”
Đúng vậy, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới.
Vậy mà không ngờ cũng có thể đăng nhập một cách thuận lợi như thế.
Cô nhẫn nại mở từng mẩu thư rác, sau đó xóa đi từng cái một, trong đó có cả một số mẩu quảng cáo thú vị, khiến cô không nhịn được cười.
Xử lý xong tất cả thư rác, con chuột di chuyển đến lá thư duy nhất chưa đọc trong hòm thư.
Cô im lặng, dường như đang chờ đợi sự mở đầu của ai đó.
Tiểu Đồng.
Anh sắp kết hôn rồi.
Bảy chữ, hai dấu chấm.
Tuy trên mặt cô vẫn giữ vẻ vui tươi, nhưng cơ thể đã buông thõng xuống.
Không xóa, cũng không đóng cửa sổ.
Cho đến khi màn hình từ từ tối lại, cô dụi đôi mắt hơi cay vì nhìn quá lâu, nhổ phích cắm, tắt đèn, lên giường đi ngủ. Ngày hôm sau, khi bước vào nhà tắm, cô nhìn mình trong