
Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134872
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/872 lượt.
giây. Ngô Tiểu Đồng lật một trang sách, không ngẩng đầu. “Mình biết!”
Lục Ánh Diệc có vẻ ngạc nhiên trước giọng điệu bình tĩnh của cô, nhưng vẫn nói: “Cậu ấy cũng biết cậu về rồi. Lúc tối, mình và Hàn Lỗi đang ăn cơm cùng với cậu ấy thì nhận được điện thoại của cậu. Cậu ấy nói hôm sau họ còn phải đi thử lễ phục, nên không đến đón cậu được… Mình…” Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra vấn đề chính.
Tiểu Đồng đợi một lát, nhìn cô cúi đầu, cuối cùng cười nói: “Giữa chúng mình, cậu còn có việc gì mà không thể mở miệng được? Mình quay trở về chính là để tham dự hôn lễ của anh ấy… Cậu không dám nói, bởi vì cậu sẽ là phù dâu, vì thế cậu cảm thấy có lỗi với mình, phải không?”
Lục Ánh Diệc nhìn nét mặt bình tĩnh và dửng dưng của Ngô Tiểu Đồng, không giấu nổi sự nghi hoặc. “Sao cậu biết được?”
“Thực ra không khó để đoán. Bạn bè của Thẩm Gia Ngôn không nhiều, anh ấy kết hôn, phù rể nhất định là Hàn Lỗi, cho dù cô dâu là ai, cô gái ngốc là cậu nhất định sẽ tranh làm phù dâu.”
Những năm gần đây, Lục Ánh Diệc tuy chưa bao giờ tâm sự thẳng thắn với cô, nhưng tình cảm của cô ấy với Hàn Lỗi, người ngoài đều nhận ra, huống hồ là chị em tốt như Ngô Tiểu Đồng.
Đôi khi, đối đầu gay gắt không phải vì ghét, mà vì thích. Cô hiểu Lục Ánh Diệc, tuy phổi bò, nhưng đối với tình cảm, lại giữ kín như bưng. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm những việc không chắc chắn. Dù vậy, vẫn có một người là ngoại lệ.
Lục Ánh Diệc bị Ngô Tiểu Đồng nhìn đến nỗi mặt ửng đỏ, nói: “Xin lỗi, Tiểu Đồng, lát nữa mình sẽ nói với Thẩm Gia Ngôn, mình không làm nữa, mình thực sự…”
Ngô Tiểu Đồng thở dài. Trên thế gian này nam nữ si tình rất nhiều, cô chỉ hy vọng Lục Ánh Diệc sớm giành được tình cảm thuộc về cô ấy.
“Mình đã quay về rồi, sẽ không bỏ trốn đâu. Yên tâm, cậu cứ làm tốt công việc phù dâu của cậu.” Ngô Tiểu Đồng cười, nói với cô ấy.
Lục Ánh Diệc nhìn cô, suy xét hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiểu Đồng, cậu khác trước nhiều quá!”
Khác ư? Như vậy phải là việc tốt chứ! Nghĩ đến mình trước đây, Ngô Tiểu Đồng chỉ cảm thấy buồn cười.
Buổi sáng hôm sau, Lục Ánh Diệc đi chợ với Ngô Tiểu Đồng, bởi vì trở về vội vàng, nên hầu như cái gì cũng phải mua.
Nghĩ đến tối hôm qua khi cô gọi điện về nhà nói với mẹ là sẽ quay về, nghe giọng trách móc đau lòng của mẹ, cô thấy hơi buồn. Không phải không muốn về nhà, chỉ là cô vẫn chưa sẵn sàng. Có lẽ, trong tiềm thức, cô vẫn chưa hoàn toàn thoải mái, vì thế không thể nào đối diện.
Vẫn may, bố cô không miễn cưỡng, chỉ nói một câu: “Sống bên ngoài nhớ cần cẩn thận một chút, có thời gian thì về nhà.”
Bốn năm qua, mối quan hệ giữa cô và bố tuy không phải lạnh nhạt, nhưng cuối cùng vẫn không thân mật được như xưa. Có một số việc đã xảy ra, một số việc đã thay đổi rồi…
Sau bữa cơm trưa ở Thượng Đảo, Lục Ánh Diệc nhìn đồng hồ, gần đến giờ hẹn, liền nói: “Mình phải đi rồi, cậu chắc chắn là không muốn đi cùng mình chứ?”
Ngô Tiểu Đồng lắc đầu, nói: “Dù sao sau này cũng gặp nhau, chuyện hôm nay dừng ở đây. Mình sẽ đi dạo một lát, sau đó quay về nhà. Buổi tối, mình ăn cơm ở nhà rồi sẽ đến chỗ cậu.”
Lục Ánh Diệc cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: “Được, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé!”
Ngô Tiểu Đồng một mình đi dạo trên đường. Khi cô đi, thành phố này đang được xây dựng, cải tạo. Bốn năm sau trở về, quả nhiên đã phồn hoa hơn trước đây, bởi đó là ký ức trưởng thành của cô. Ánh mắt cô cứ vô thức nhìn vào các tiệm áo cưới hai bên đường tìm kiếm, tuy biết cơ hội rất mờ mịt. Thành phố này có bao nhiêu cửa hàng áo cưới, làm sao mà dễ dàng gặp được?
Cô vừa đi vừa quan sát những chiếc váy cưới treo trong tủ kính. Thẩm Gia Ngôn, cô dâu của anh mặc váy cưới của họ liệu có xinh đẹp hơn em không?
Trong tiệm váy cưới Paris, Cố Thiên Lam thử xong chiếc váy, cùng Lục Ánh Diệc bước ra từ trong phòng thử đồ. Thẩm Gia Ngôn mặc bộ u phục màu trắng, thắt nơ màu đen đứng đó, nhìn thấy cô ấy đi ra, cười với anh.
Hàn Lỗi ở bên cạnh nói trước: “Cô dâu xinh quá!”
Cố Thiên Lam hơi đỏ mặt, nhìn về phía Thẩm Gia Ngôn, dường như đang muốn hỏi ý kiến của anh.
“Rất xinh.” Thẩm Gia Ngôn bước tới, nắm lấy tay cô, cười nói.
Lục Ánh Diệc có chút lơ đễnh, nghĩ tới Tiểu Đồng, không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu. Bỗng bị ai đó vỗ một cái lên vai, cô giật mình quay lại, nhìn thấy bộ mặt tươi cười nghịch ngợm của Hàn Lỗi, tức giận nói: “Làm người ta giật cả mình!”
“Không ngờ, bà con trai mặc lễ phục phù dâu cũng rất nữ tính đấy chứ!”
Khuôn mặt cô nóng bừng, lại nghe thấy cậu ta nói: “Sau này kết hôn, mình cũng muốn cậu làm phù dâu, để làm tôn thêm vẻ đẹp cho cô dâu của mình.”
Chưa đợi cô kịp phản ứng, cậu ta đã lùi lại phía sau Thẩm Gia Ngôn. Lục Ánh Diệc bước lên phía trước một bước, làm tư thế định đánh, chỉ nhìn thấy cử chỉ ngạc nhiên trên mặt cậu ta, tay chỉ ra phía sau, nói: “Tiểu Đồng!”
Lục Ánh Diệc cho rằng cậu ta giả vờ ngốc, lại càng tức giận, đấm cho cậu ta một cái. Hàn Lỗi không né tránh như trước đây, cứ đứng đó chịu một cú đấm, ôm bụng, nói một cách oan ức: “Đúng là Tiể