
Tác giả: Vân Nghê
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341261
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1261 lượt.
g nói cho dù có là chuyện gì anh ta cũng sẽ dốc sức giúp cô. Mặc dù cô chẳng muốn nhờ vả gì anh ta, nhưng trong hoàn cảnh này….
Cuối cùng cô vẫn nhấc máy lên gọi điện thoại cho Triệu Dương, nói sơ qua tình hình trước mắt.
- Nói qua điện thoại không được rõ ràng, giờ em đang ở đâu?
- Tôi đang ở nhà!
- Vậy thì tốt, tôi sẽ qua đó bây giờ!
Vân Vy khẽ thở dài.
- Vân Vy, thật làm phiền cậu quá!
- Còn chưa biết có thể giúp được việc gì không mà!
Chuyện của Tiểu Thu cô nhất định phải giúp đỡ. Mấy năm ở nơi đất khách quê người này, Tiểu Thu là người bạn thân nhất của cô. Mặc dù mọi người đều nói là đồng nghiệp thường không chơi thân thiết được với nhau, nhưng cho dù là về công việc hay cuộc sống thì Tiểu Thu luôn tận tâm chăm sóc cho cô.
- Thế nào rồi?
Triệu Dương cúp điện thoại, đi vào từ ban công nói: - Cậu ta không phụ trách đề án này, không thể nhúng tay vào được!
Vân Vy có thể nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp của Tiểu Thu bỗng chốc ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Thấy vậy Vân Vy đành hỏi tiếp: - Anh còn quen ai trong tập đoàn E không?
Triệu Dương lắc đầu đáp: - Không. Anh chỉ có một người bạn học làm việc ở đó. Anh với cậu ta cũng chẳng phải thân thiết lắm. Nếu như cậu ta đã nói không phụ trách đề án này thì anh cũng không tiện nói gì thêm.
Tiểu Thu định nói gì đó nhưng lại thôi.
Triệu Dương hiểu ý của Tiểu Thu, vội vàng giải thích: - Các doanh nghiệp nước ngoài thường phân công rất rõ ràng, việc của người này người khác không được nhúng tay vào!
Tiểu Thu cáu kỉnh lẩm bẩm: - Thực ra muốn giúp thì giúp được ngay ý mà!
Triệu Dương ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: - Anh nghe nói trong đề án này, có rất nhiều công ty chiếm ưu thế tuyệt đối so với công ty cô, ví dụ như công ty A….
Công ty A, Vân Vy chợt nhớ đến Giang Nhan, nhưng Giang Nhan….
Triệu Dương tiếp tục giải thích: - Tập đoàn E rất kén chọn trong việc tìm bạn hợp tác. Anh nghĩ cái đề án này sếp các em khó mà giành được, dù gì thì công ty các em cũng không có thế mạnh trên mặt này…- Anh dừng lại một chút rồi bổ sung: - Thế cho nên em có gửi sai kế hoạch hay không cũng chẳng quan trọng, phải chờ xem sếp của các em nhìn nhận vấn đề này như thế nào thôi chứ thực ra chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì.
- Trước mắt, em nên đến nói rõ chuyện này cho sếp em biết.
Tiểu Thu cười tức tối: - Tôi không thể nói cho sếp biết chuyện này được!
Đã nói đến nước này có nghĩa là đã chẳng còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Vân Vy tiễn Triệu Dương xuống dưới lầu, im lặng không nói gì. Triệu Dương vào xe, kéo kính cửa sổ xuống và nói: - Vân Vy, có những chuyện chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, không nên quá cố chấp làm gì. Dù sao đó cũng là lỗi của cô ấy, em không thể lúc nào cũng gánh vác sai lầm cho cô ấy được!
- Cô ấy là bạn thân của tôi!
- Trong công việc không có bạn bè!
Không hiểu sao Vân Vy cảm thấy có chút khó chịu và khinh thường với những gì mà Triệu Dương nói.
- Đồng nghiệp thì không thể trở thành bạn bè sao?
- Vân Vy, anh không có ý đó! Có những chuyện dễ dàng giúp được thì không nói làm gì, nhưng có những chuyện thực sự rất phức tạp. Hôm nay anh cầu cứu người ta, ngày mai anh sẽ phải trả ơn cho người ta. Nhiều lúc phải biết cân nhắc xem làm như vậy có đáng hay không. Dù gì cô ấy cũng không phải là người thân của em. Giờ đã chẳng còn phải là thời học sinh nữa rồi, chẳng còn ai vô tư đi giúp đỡ người khác nữa đâu!
- Anh nghĩ như vậy à?
- Điều anh nói là sự thực! Có những chuyện giúp đỡ người khác chẳng có lợi gì cho em đâu. Sai thì đã sai rồi, gánh chịu hậu quả là trách nhiệm của mỗi người trưởng thành. Biết bao nhiêu người phải đối mặt với lỗi lầm do mình gây ra, sao cô ấy lại không làm được cơ chứ? Với lại là phúc hay là họa vẫn còn chưa biết mà?
Những lời Triệu Dương nói như châm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Vân Vy. Thế mà trước đây anh ta còn nói dù có thế nào cũng sẽ hết lòng giúp đỡ cô. Hóa ra sự giúp đỡ mà anh ta nói chẳng qua cũng vẫn là một sự giúp đỡ có tính toán thiệt hơn. Loại người như vậy có nên tin tưởng không? Anh ta có đáng để cho cô tin tưởng không?
Có thể đây chính là cái mà người ta gọi là lí trí. Đàn ông đều có lí trí như vậy đấy!
Triệu Dương đăm chiêu nhìn vào Vân Vy, nói: - Vân Vy, đừng trẻ con thế nữa!
Hai người chia tay trong không khí chẳng vui vẻ gì. Vân Vy cảm thấy trong lòng thật khó chịu, u ám tựa như đêm đen.
Tại sao lại không còn cái cảm giác đẹp đẽ trong cuộc sống nữa?
Cũng giống như những bức ảnh mà Giang Nhan đã chụp, trong ánh bình minh mỏng manh, cô khẽ thổi bay những hạt bồ công anh, cô mỉm cười, nụ cười nơi khóe mắt cũng dần trở nên ố vàng.
Giang Nhan không biết rằng lúc ấy cô đã nhìn trộm anh, đến gần nơi anh chụp ảnh là âm mưu đã được sắp đặt từ trước của cô. Cô thật sự rất muốn nhìn đôi mắt thuôn dài ấy khẽ nheo lại….một sức quyến rũ không thể kháng cự.
Cô lặng lẽ chạy về nơi cắm trại của trường, các bạn cùng phòng thi nhau hỏi: - Nhìn gần có đẹp trai không?
Cô lắc đầu nói: - Cũng chẳng đẹp lắm!
- Ờ….- Đám đông thất vọng.<