Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồ Đồ

Hồ Đồ

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 1341158

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1158 lượt.

lời.
“Tại sao?”
“Anh sẽ nói cho anh ta biết.” Trình Đoan Ngọ thẳng thắn trả lời. Thực ra cô hy vọng sẽ nghe được lời phản bác của anh nhưng hồi lâu sau, cô chỉ nghe được tiếng thở dài của Du Đông.
“Đúng, anh sẽ nói cho anh ta biết.”
Trình Đoan Ngọ cảm thấy mình như đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Cô đứng phắt dậy, trịnh trọng nói “Du Đông, anh không thể làm như vậy!” Cô thành khẩn nhìn anh, đây là chút cố gắng cuối cùng của cô, cảm hóa anh bằng tấm lòng một người mẹ. “Anh cũng có con chắc anh cũng hiểu rằng… rời xa con mình thì sẽ có cảm giác như thế nào. Em thừa nhận Đông Thiên ở cùng em sẽ rất khổ, nhưng chỉ cần em có thể chịu đựng được, em tuyệt đối không để con phải thiệt thòi…” “Ông chủ Lục…” Chỉ cần nhắc đến tên người ấy thôi là cô đã cảm thấy vô cùng đau đớn. cô bỗng có cảm giác mình không có chút sức lực để nói tiếp. Hồi lâu sau, cô mới dần bình tâm trở lại, nói tiếp: “Ông chủ Lục căm ghét em như vậy, em biết anh ta cũng không thích đứa bé này.”
Nhìn ánh mắt chân thành của Trình Đoan Ngọ, Du Đông nghẹn lời. Anh không biết mình nên nói gì nữa đây.
Trong khoảng thời gian hơn sáu năm, cuộc sống vất vả đã khiến Trình Đoan Ngọ mà anh từng quen biết trở thành một người hoàn toàn khác.
Vừa rồi, khi gặp lại cô, anh dường như không dám thừa nhận đó chính là Trình Đoan Ngọ. lần trước gặp mặt, cô còn trang điểm, lần này nhìn bộ dạng không trang điểm của cô, anh thực sự cảm thấy chua xót.
Trình Đoan Ngọ xinh đẹp, cao ngạo của ngày xưa giờ biến thành một người phụ nữ với bộ quần áo đã phai màu, mái tóc ngắn buộc qua loa thành một túm, tay dắt một đứa bé rụt rè, đi khắp các khu hàng quần áo trẻ em giảm giá.
Anh nhìn cô mà thấy lòng đau xót nhưng lại chẳng biết nói gì. Anh không nhẫn tâm nhìn cô sống một cách khổ sở như vậy, nhưng lực bất tòng tâm.
Rất lâu sau, anh thở dài một tiếng rồi nói: “Đừng sợ anh, Đoan Ngọ! Anh hứa với em là sẽ không nói choa anh ta biết, anh chỉ mong em sống thật tốt…”
Chưa nói hết câu, anh đã thấy nét mặt căng thẳng nãy giờ của Trình Đoan Ngọ bỗng nhiên biến mất, cô cười rất tươi.
Hơn sáu năm trôi qua, Trình Đoan Ngọ dường như đã thay đổi rất nhiều, chỉ có nụ cười là vẫn như xưa, rạng rỡ như một đóa hoa.
Từ sau lần không hẹn mà gặp đó, Du Đông bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Trình Đoan Ngọ. lúc thì mua quà cho Đông Thiên, lúc thì đưa hai mẹ con cô ra ngoài chơi.
Trình Đoan Ngọ không có ý từ chối, cũng chẳng thể từ chối được. Nếu chỉ có mình cô thì cô có thể từ chối, đằng này còn có Đông Thiên, vì con, có bảo cô chết, cô cũng sẵn lòng. Để đáp lại lòng tốt của Du Đông, thỉnh thoảng cô cũng đến nhà giúp anh dọn dẹp nhà của, sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng ngăn nắp. con gái Du Đông tên là Lạc Lạc, rất ngoan ngoãn, nghe lời, cô bé rất quý Trình Đoan Ngọ và chơi với Đông Thiên rất hợp. Có những lúc cô bận làm việc, hai đứa trẻ chơi bên cạnh nhưng không hề khiến cô phải lo lắng.
Hôm nào vê sớm, Du Đông lại đưa Trình Đoan Ngọ ra chợ mau đồ về nấu an. Một mình anh đi chợ thường bị người ta “chặt chém”, nếu không cân thiếu thì ũng bị hét giá trên trời, anh lại là người qua loa, đại khái nên chẳng tính toán gì. Đưa Trình Đoan Ngọ đi cùng, anh thấy rất yên tâm. Từ một tiểu thư chẳng bao giờ mó tay vào bất cứ việc gì, bây giờ Trình Đoan Ngọ chẳng khác gì những cô gái bình thường khác, biết mặc cả khi đi chợ mua dồ, cũng rất biết cách ăn nói để người ta cảm thấy hài lòng, đi mua rau còn xin thêm được cả cọng hành hay mớ rau thơm.
Nhiều lúc đi trên đường, hai người tình cờ gặp lại một, hai tên đồng bọn ngày trước. thỉnh thoảng Du Đông cũng gặp vài tên đầu sở trên đường. họ vẫn kính nể anh. Lâu ngày quen dần, họ cuũng không quá e dè nữa, buông lời trêu chọc Trình Đoan Ngọ. Những lúc như vậy. hai người chỉ nhìn nhau cười, cũng chẳng nghĩ thêm. Họ không ngờ tất cả những chuyện này lại lọt đến tai Lục Ứng Khâm.
Lục Ứng Khâm rất bận, một mình quản lý mấy công ty. Vì cos tiền sử là người xuất thân không trong sạch nên hơi một tý là bọn lưu manh lại kéo đến, đòi đánh dọa giết, rất khó quản lý. Ngày nào cũng mệt lử với bọn thuộc hạ.
Anh ta cúi đầu, chăm chú nhìn vào đống giấy tờ. Quan Nghĩa – người trợ lý đắc lực của anh ta – đang đứng báo cáo kết quả công việc. Khi đề cập đến những vấn đề khiến Lục Ứng Khâm thấy phiền lòng, anh ta liền chau mày, thở dài nghĩ: Giá mà Du Đông vẫn ở đây thì tốt biết bao, đám thuộc hạ của mình chẳng có tên nào giỏi giang cả!
Cuối cùng, Lục Ứng Khâm buông tập giấy tờ đang cầm trên tay xuống, nghỉ ngọi rồi hỏi: “Sao dạo này chẳng thấy tin tực gì của Du Đông vậy?”
Quan Nghĩa không ngờ Lục Ứng Khâm lại đột nhiên nhớ đến Du Đông, ngây ra một chút mới nói: “Nghe nói là đang hẹn hò yêu đương, Quý Đôncó người nhìn thấy anh ta đưa một cô gái rất xinh đẹp đi mua đồ ăn.”
“Mua đồ ăn? Hay đấy!. Lục Ứng Khâm bật cười. Quan nghĩa đứng bên cạnh không nói gì thêm, cẩn trọng quan sát anh ta.
Hơn sáu năm trôi qua, Lục Ứng Khâm cũng đã thay đổi nhiều. Trước kia, anh ta là một thanh niên trầm tĩnh,ít nói, mỗi kh


XtGem Forum catalog