
Tác giả: Thái Trí Hằng
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341101
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1101 lượt.
hông cần kinh ngạc." Diệp Mai Quế nhìn tôi rồi nói: "Mẹ tôi sinh tôi khi mới khoảng 20 tuổi, khi tái hôn bà còn chưa tới 40."
"Vậy..."
"Tôi không muốn làm con riêng của mẹ, cho nên từ khi 18 tuổi tôi bắt đầu sống một mình."
Cô thở một hơi thật dài rồi nói: "Tới giờ đã tròn 10 năm."
"Ừ."
"Tôi có thể vì 10 năm cô độc này mà thầm oán cha mẹ mình không?"
"Đương nhiên có thể." Tôi gật đầu.
Diệp Mai Quế kinh ngạc khi nghe tôi nói vậy, ngừng vỗ về Tiểu Bì.
"Đương nhiên cô có thể cảm thấy cha mẹ mình ích kỷ, cũng có thể cảm thấy cha mẹ nợ mình."
Tôi ngừng lại một chút, nhìn cô nói: "Nhưng, vì cha mẹ là người đưa cô tới thế giới này, cho dù thế giới này xấu đẹp ra sao, cho dù cô có thích nó hay không, dẫu sao cô cũng nợ bọn họ một cái mạng."
Tôi đứng dậy bước tới gần cô một bước: "Nghĩ sang góc độ khác, tuy rằng cô có một cặp cha mẹ thương yêu nhau, song cô vẫn đang có một người cha yêu thương cô, cùng một người mẹ quan tâm tới cô. Không phải sao?"
Diệp Mai Quế ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói: "Làm sao cậu biết bọn ọ có quan tâm hay thương yêu tôi không?"
"Cô đáng yêu như vậy, muốn không thương yêu cô cũng khó."
"Cậu lại lừa người."
"Tôi không lừa cô."
Cô nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu.
"Hoa Hồng, buông bỏ đi."
"Buông bỏ cái gì?"
"Buông bỏ cảm xúc oán hận đó đi, nó chỉ khiến cô càng thêm tịch mịch thôi."
"Tôi không buông." Cô quay đầu đi, đưa lưng về phía tôi.
"Hoa Hồng." Tôi thở dài một hơi: "Để tôi an ủi cô, được không?"
Tôi rốt cuộc cũng lại gần ghế sô pha bên tay trái cô, ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai cô.
Diệp Mai Quế từ từ quay đầu về phía tôi.
Môt lát sau, quanh khóe mắt đã đầy ngập nước, từng giọt tràn ra chảy xuống hai má.
Tôi từng thấy hệ thống phun nước tưới cho hoa hồng, khi nước rơi xuống hoa hồng, giọt nước sẽ men theo cánh hoa chảy xuống.
"Cô như kiếm khách trong bóng đêm, vì không nhìn thấy đành vung kiếm mù quáng tự bảo vệ bản thân, tránh bị thương tổn. Nhưng như vậy cũng sẽ chém đứt bàn tay muốn kéo cô khỏi bóng tối."
"Tôi đâu chém vào ai."
"Tối nay chẳng phải cô đã chém bị thương cha cô sao?"
"Tôi..."
"Cô cũng không như mình nói, không quan tâm tới cha mình. Bằng không cô cũng không bảo tôi giả làm bạn trai cô, chẳng phải sao? Trong lòng cô, cô vẫn mong cha không phải lo lắng cho mình ."
Tôi nở nụ cười rồi nói tiếp: "Cha cô nói rất đúng, \'Hoa Hồng thực sự là cô gái tốt\'."
Hoa hồng đêm vẫn không nói gì, tới khi giọt nước cuối cùng rơi theo cánh hoa, cô mói nói: "Sao bọn họ đều không cần tôi."
"Bọn họ không bỏ rơi cô, là cô tự bỏ rơi chính mình."
"Tôi đâu có."
"Ngày đầu tiên tôi thấy cô, đã cảm thấy..."
"Cậu cảm thấy tôi nhất định là loại con gái hung ác."
"Không. Tôi cảm thấy cô thật trẻ, thật giống một cô sinh viên xinh đẹp."
"Nói bậy."
"Cô vẫn mang theo ánh mắt 18 tuổi, làm sao già đi được?"
"Tôi..."
"Hoa Hồng." Tôi lại vỗ vai cô: "Buông bỏ đi."
Diệp Mai Quế lại im lặng, cũng ngừng những động tác nhỏ, như lại chìm vào cơn lốc hồi ức.
Tôi cũng im lặng, không muốn quấy nhiễu cô.
"Có khi nghĩ lại, tôi nguyện làm một cô nhi." Một lúc lâu sau cô mới thản nhiên nói.
"Không phải cô nhi nào cũng có ánh mắt giống cô."
"Thật không?" Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Cũng như chị..."
Nói tới \'chị\', tôi lập tức phát hiện yết hầu như bị một sức lực nắm lấy, không thể nói tiếp.
Sau đó tôi cũng nhanh chóng chìm vào cơn lốc hồi ức về quảng trường.
"Sao vậy?" Cô thấy tôi một lúc lâu không nói tiếp bèn nhỏ giọng hỏi.
"Không sao." Tôi khép cái miệng đang há hốc lại, nói một câu.
"Đừng có nói một nửa, cậu vừa nói tới chị, là ai vậy?"
"Đó là..." Tôi cố gắng rời khỏi chị trong quảng trường, trở lại với Diệp Mai Quế trong phòng khách.
"Kha Chí Hoành." Cô nhìn tôi thật ôn nhu: "Nếu không muốn nói thì cứ bỏ qua, không sao cả."
"Ừ." Vì ánh mắt kiều diễm của hoa hồng đêm, tôi rốt cuộc cũng trở lại phòng khách.
"Chị là đàn chị trong câu lạc bộ của tôi hồi đại học, là một cô nhi. Nhưng chị thật tươi sáng."
"Ý cậu là tôt rất ảm đạm?"
"Không." Tôi xua xua tay: "Ánh mắt cô như một cái giếng sâu, cô đã quen quăng rất nhiều thứ vào đó vì không muốn người khác thấy được, nhưng những thứ đó vẫn tồn tại."
"Thật không?"
"Ừ. Nhưng nếu cô bỏ sự phòng bị của mình đi, ánh mắt cô sẽ vô cùng kiều diễm."
Tôi nhìn cô rồi nói tiếp: "Cũng như cô hiện giờ vậy."
"Lại nói bậy rồi." Dường như cô cũng cảm thấy ngượng ngùng nên nhỏ giọng đáp.
"Cô vốn là một đóa hồng đêm kiều diễm, cô không cao ngạo, chỉ không thích tới gần người khác thôi."
Tôi cười nói: "Cô xem, ngay cả ghế sô pha bên trái cô cũng không cho tôi tới gần."
Cô trừng mắt nhìn tôi một cái: "Giờ chẳng phải cậu đang ngồi trên ghế bên trái tôi sao?"
"À." Tôi lùi lại vài cm rồi nói: "Hoa Hồng, cô đã khiến mình cô độc mười năm rồi, đã đủ lâu rồi. Thế nên, buông bỏ đi."
"Được, tôi có thể buông bỏ. Có điều có một việc nhất định tôi phải nhớ kỹ."
"Việc gì?"
"Cậu nợ tôi năm ngàm một trăm bốn mươi tám đồng