Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1342298

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2298 lượt.

ệc ân ái, mây mưa.
Bạch Nhạn lịch sự nhếch miệng cười lên rồi quay mặt sang chỗ khác.
Ở nơi này, im lặng là cách tự vệ an toàn nhất.
- Sao nào, tôi nói sai khiến em tức giận rồi sao?
Người đàn ông khẽ nhướn mày, bê tách trà nguội trên bàn lên, ánh mắt không kiêng dè nhìn Bạch Nhạn chằm chằm. Không dè tách trà bị nghiêng, nước trà sánh ra chiếc áo len in hoa chìm.
- Thất lễ, thất lễ…
Người đàn ông nhếch mép cười, giơ tay phủi những giọt nước trên áo, nào ngờ nước trà đã ngấm vào áo, càng phủi càng rõ.
- Em có khăn giấy không?
Người đàn ông đành phải bỏ tay xuống hỏi, trông như một đứa trẻ con lớn xác.
- Có đây.
Bạch Nhạn mở túi xách, trong phòng hơi tối, cô cúi đầu lật tìm túi khăn giấy, lúc lấy ra ngoài lại kéo theo một túi giấy nhỏ, người đàn ông tiện tay cầm lấy túi giấy.
Bạch Nhạn ngẩng đầu, bỗng như sét đánh ngang tai, đưa tay giật vội cái túi giấy nhét vào trong túi xách, nhanh tới mức không ai kịp nhìn rõ.
Nhưng người đàn ông đó đã nhìn thấy, chép miệng ra chiều suy nghĩ, nhìn Bạch Nhạn với vẻ rất hào hứng:
- Khang Kiếm đúng là thất trách, thứ này sao lại để em chuẩn bị chứ, lát nữa phải phạt rượu cậu ta mới được.
Bạch Nhạn thật chỉ muốn chết luôn, cúi đầu không nói gì, máu huyết toàn thân chảy ngược, trong lòng thầm nguyền rủa Liễu Tinh.
- Tôi thất trách thế nào cơ?
Khang Kiếm từ bên ngoài bước vào.
- Không… không có gì.
Bạch Nhạn liếc xéo người đàn ông, lông tơ sau lưng dựng hết cả lên.
Người đàn ông cười hào sảng, vỗ vai Khang Kiếm:
- Cậu chỉ mải chơi một mình, bỏ mặc cô người yêu xinh như hoa thế này, không sợ bị cướp mất à?
Khang Kiếm hất tay anh ta ra, nắm lấy tay Bạch Nhạn:
- Lục Địch Phi, ở đây ai dám cướp người của tôi?
Khẩu khí vừa tự tin vừa có phần khiêu khích.
Đôi mắt phảng phất tà khí của Lục Địch Phi híp lại, khiến người ta cảm thấy rất ma lanh.
- Lời của Khang công tử quả có lý, ở địa bàn Tân Giang, muốn cướp đi người thương của cậu sẽ không có cửa. Có điều, cướp công khai thì không được, chẳng lẽ không thể dùng mưu để cướp sao? Dù là yêu công khai hay yêu lén lút, tán tỉnh ve vãn hay chết vì tình, chỉ cần khiến cho cô nhóc có thiện cảm với tôi, rung động rồi, những chuyện khác cứ từ từ mà tiến.
Bạch Nhạn sửng sốt, người đàn ông họ Lục tên Địch Phi này hình như đã đùa quá trớn.
Nhưng Khang Kiếm mặt lạnh như tiền, thản nhiên nhướn mắt:
- Từ từ tiến hay tiến cấp tốc, kết quả đều như nhau. Bởi vì từ lâu anh đã không còn bất kỳ cơ hội nào.
- Cơ hội là do con người tạo nên. - Lục Địch Phi không hề nao núng.
- Vậy ít nhất phải có một khoảng không để cho anh ta tạo ra cơ hội, - Khang Kiếm lạnh lùng nhìn anh ta.
Lục Địch Phi lại cười một tràng:
- Người hiểu ta, chỉ mình Khang Kiếm. Không sai, không sai, cuộc đời này anh không còn cơ hội nữa, chỉ có thể ngưỡng mộ hạnh phúc của cậu thôi.
Khang Kiếm cười nhạt, tỏ vẻ độ lượng.
- Trợ lý Khang, bí thư Lục, nói chuyện gì mà vui vẻ thế?
Ngoài nhà ăn xuất hiện thêm mấy nhân vật mới, một người đàn ông trung niên đầu hói như sân bay nhìn về phía bên này.
Bạch Nhạn nhận ra, đó là nhân vật số một của thành phố Tân Giang - bí thư Tùng Trọng Sơn - rõ ràng là vừa mới đến.
Khang Kiếm buông tay Bạch Nhạn, cùng Lục Địch Phi đi qua đó, Bạch Nhạn bước theo sau.
Ông Tùng Trọng Sơn không nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén liếc về phía Bạch Nhạn.
- Bí thư Tùng - Lục Địch Phi thấy thế cười nói - Bác là quan phụ mẫu của Tân Giang, phải quan tâm đến cấp dưới của mình. Cô nhóc nhà cậu Khang làm việc ở phòng phẫu thuật của bệnh viện, động tí là trực đêm, bệnh nhân thì vui nhưng cậu Khang lại đau lòng. Vợ chồng son sao chịu được cảnh phòng không chiếc bóng? Để cậu Khang toàn tâm toàn ý cho công việc, để những người có dã tâm không kiếm cớ nói ra nói vào, tôi đánh bạo đề nghị bác bí thư sắp xếp cho cô nhóc một chức vụ phù hợp.
Lời vừa nói dứt, mấy người đứng bên cạnh đều bật cười.
Khang Kiếm cau mày, nghiêm nghị nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của bí thư Lục. Y tá phải trực đêm ở bệnh viện rất nhiều, tôi không thể tạo ngoại lệ, hơn nữa cũng không cần thiết. Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, đâu cứ phải mai mai tối tối[6'>. Người đàn ông tim đặt bên ngoài, đừng nói là nhìn thấy, cho dù có dùng dây xích cũng không khóa lại được. Bạch Nhạn nhà tôi tin tưởng tôi.
[6'> Nguyên văn: “Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì/Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”. Đây là hai câu thơ trong bài Thước kiều tiên (Cầu Ô thước) của Tần Quán, bản dịch Nguyễn Xuân Tảo.
Anh quay lại nhìn Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn sững người, vội tỏ vẻ cảm động, lúm đồng tiền lấp ló.
Tiếng cười bên cạnh càng to hơn.
- Cậu Lục, đã bảo cậu kém Khang Kiếm, cậu còn không tin. Nhìn đi, cậu ấy giác ngộ hơn cậu nhiều.
Ông Tùng Trọng Sơn đùa đùa vỗ vai Lục Địch Phi, sắc mặt hiền từ không ai sánh bằng.
- Vâng vâng, bí thư nói chí phải, sau này Địch Phi còn phải học hỏi trợ lý Khang Kiếm.
Lục Địch Phi thành khẩn nói, ánh mắt nhìn Khang Kiếm lại lộ vẻ châm biếm.
Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân thành ph


Lamborghini Huracán LP 610-4 t