
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1342300
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2300 lượt.
ố từ nhà ăn đi vào, mời mọi người nhập tiệc.
Lúc này mọi người mới ngừng nói chuyện, tiến vào nhà ăn.
Bạch Nhạn và mấy vị người nhà ngồi cùng một bàn, các vị quan chức ngồi một bàn, còn một bàn là của nhân viên phục vụ. Hình như Lục Địch Phi là người phụ trách trực tiếp, cả bữa tối anh ta cứ chạy tới chạy lui. Anh ta có khiếu ăn nói, rất dí dỏm. Lúc nói chuyện xen vài câu chuyện cười tạo không khí, nói đùa lại hơi bậy một tí, chọc cho mọi người cười không ngừng.
Trong nhà ăn có một bộ giàn âm thanh xịn, Lục Địch Phi hát cho mọi người nghe.
Bạch Nhạn tưởng rằng anh ta sẽ hát những bài nhạc đỏ chính thống, ai dè anh ta lại hát Vượt ngàn dặm khơi tới thăm em của Oa Oa, bài tình ca sến rện của nữ sinh ấy anh ta lại hát thành tình cảm bao dung trải ngàn bể dâu của nam nhi. Hát xong, bất chợt anh ta liếc Bạch Nhạn một cái.
Bạch Nhạn đang nhìn Khang Kiếm, Khang Kiếm đang chúc rượu phu nhân của Tùng Trọng Sơn.
Cơm no rượu say xong, Bạch Nhạn xách túi đợi Khang Kiếm đưa cô về thành phố, đang đợi thì phát hiện ra nhân viên phục vụ đang dẫn từng đôi từng cặp đi lên trên lầu.
Trên lầu là phòng nghỉ, lúc này cô mới biết tối nay phải qua đêm ở đây, tim không khỏi thót lại.
- Khang Kiếm. - Lục Địch Phi ra khỏi nhà ăn sau cùng, gọi với Khang Kiếm lúc này đang bước về phía Bạch Nhạn. Tay anh ta xách hai chai rượu, hất hàm về phía mấy vị bí thư, chánh văn phòng đang đi lên trên lầu - Cậu đang sốt sắng muốn gia nhập hàng ngũ bọn họ?
Khang Kiếm khẽ nhắm mắt:
- Anh định chỉ giáo gì?
- Chúng ta tiếp tục - Lục Địch Phi nhún vai - Cô nhóc, cho tôi mượn chú Khang nhà cô một đêm được không?
Bạch Nhạn đỏ mặt, đưa mắt nhìn xuống.
Khang Kiếm khoác vai Lục Địch Phi:
- Bạch Nhạn, vậy em ngủ trước đi, anh đi với Lục công tử.
Bạch Nhạn vâng một tiếng, đi theo người nhân viên đang đứng đợi lên lầu. Phòng nghỉ đều ở tầng ba, bố trí trang nhã, hết sức rộng rãi, bên trong còn có một phòng tiếp khách nhỏ. Cô đẩy cửa phòng ngủ, thấy trên chiếc giường lớn đặt hai bộ đồ ngủ thì đơ người, vội dịch bộ đồ ngủ sang một bên, khóa cửa, tắm nước nóng, không thay đồ ngủ, mặc nguyên đồ lót trèo lên giường ngủ.
Con nhà bình dân quen ăn đạm bạc, hiếm khi được ăn một bữa hải sản, ngủ tới nửa đêm bụng bỗng đau cuộn, nửa tiếng lại chạy vào nhà vệ sinh một lần. Chạy vài lần, người Bạch Nhạn mềm nhũn, đầu nặng trịch mà chân nhẹ bẫng, vã mồ hôi lạnh, thực sự không chịu nổi, đành gọi điện cho nhân viên phục vụ xin hai viên thuốc chữa đi ngoài. Uống thuốc vào mới đỡ một chút, liền mơ màng ngủ thiếp đi, trước khi ngủ nhìn điện thoại, ba giờ sáng.
Gần như vừa mới chợp mắt đã nghe thấy tiếng cửa mở lách cách, Khang Kiếm người nồng nặc mùi rượu đẩy cửa bước thẳng tới giường.
Bạch Nhạn nằm cứng đờ trên giường.
Khang Kiếm không bật đèn, mò mẫm cởi áo khoác, quần dài, lật chăn lên, ngã rầm xuống giường, mạnh tới mức khiến Bạch Nhạn ở phía bên kia giường ngã lăn xuống đất.
Một lát sau, trong phòng đã vang lên tiếng ngáy của anh.
Bạch Nhạn cười khổ mò mẫm quần áo trên ghế rồi mặc vội vào.
Ngoài cửa sổ, phương Đông đã ửng lên một vầng sáng bạc.
Nhờ tia nắng mai ấy, cô quan sát Khang Kiếm đang say ngủ, mặt đỏ phừng phừng, tóc tai rối loạn, áo sơ mi mở ba cúc, lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong.
Không còn nghi ngờ gì, anh đẹp trai, cũng rất cường tráng.
Nếu coi ngày tiêm phòng dịch cúm A hôm đó là lần đầu tiên gặp mặt, đến hôm nay, hai người đã quen nhau gần ba tháng. Ngoài một lần môi kề môi trong nhà cô hôm đó, bọn họ cũng nắm tay nhau vài lần, nhưng ở chung một phòng như thế này là lần đầu tiên.
Có điều không mờ ám, cảm giác như đang chăm sóc bệnh nhân vậy. Bạch Nhạn tinh nghịch lè lưỡi với Khang Kiếm, nghịch ngợm đưa tay ra vuốt mặt anh.
Khang Kiếm bỗng xoay người vào bên trong, Bạch Nhạn giật mình vột rụt tay lại, mặt mũi đỏ bừng.
Trời càng lúc càng sáng, người Bạch Nhạn rất yếu nhưng lại không buồn ngủ. Cô ngồi một lúc, mặc áo khoác, quàng khăn rồi đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài không có gió, mặt sông chỉ hơi gợn sóng, nắng mai dát vàng trên mặt nước. Giây phút này, Bạch Nhạn mới được chứng kiến vẻ đẹp của đảo Giang Tâm.
Cô chầm chậm đi theo con đường nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Địch Phi chạy tới trong nắng mai. Anh ta đã thay bộ đồ thể thao, bước đi mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Không hiểu sao, Bạch Nhạn cảm thấy Lục Địch Phi là một nhân vật nguy hiểm, định rẽ sang lối khác thì đã không kịp nữa.
- Chào cô nhóc.
Lục Địch Phi vẫy tay với cô.
Bạch Nhạn đành dừng bước:
- Chào!
- Hỏi không phải, tên nhóc Khang Kiếm đó vẫn còn có sức làm mấy chuyện cấm trẻ em kia à? Đúng là thâm hiểm!
Lục Địch Phi nhìn gương mặt trắng bệch của Bạch Nhạn, tấm tắc nói.
Bạch Nhạn mất một lúc mới hiểu ý của anh ta, không khỏi tức giận, lạnh lùng gật đầu rồi rẽ sang một lối khác.
- Bạch Nhạn.
Giọng Lục Địch Phi bỗng nhỏ lại.
Bạch Nhạn ngoảnh đầu lại.
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc hiếm có:
- Em và Khang Kiếm đã đăng ký kết hôn chưa?
Bạch Nhạn chớp mắt, không trả lời.
-