
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1342302
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2302 lượt.
óc trống rỗng, một ngọn lửa lạ lùng từ dưới chân dâng lên, điên cuồng lan khắp tứ chi. Cô đứng không vững, đành phải dựa vào trong lòng anh, bất lực nhắm mắt lại, nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Khang Kiếm mới buông đôi môi nóng bỏng của cô ra, khẽ dịch người cô về phía sau.
Cô mơ màng nhìn anh, anh cũng chẳng khá hơn cô là mấy, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp; lồng ngực phập phồng.
- Bạch Nhạn, em… đã yêu anh chưa? - Giọng anh run rẩy.
Cô nuốt nước bọt:
- Nếu em nói không thì có phải là không biết điều không?
Khang Kiếm khẽ nheo mắt, đột nhiên ôm chặt eo cô, khiến hai người dính vào nhau đến mức không thể chặt hơn:
- Ngày hôm qua, lúc lên đảo, anh nói với bọn họ anh đưa vợ chưa cưới tới.
- Sếp Khang, anh đây là đang bức hôn, em còn chưa đồng ý đâu.
Bạch Nhạn không biết rằng giọng điệu cô lúc này nũng nịu biết bao.
- Em không đồng ý sao?
Khang Kiếm bỗng nhấc tay lên, ném cô lên giường như ném chú gà con, cả người anh đè lên người cô.
Bạch Nhạn hoảng hồn:
- Sếp… Khang, anh… định làm gì?
- Đem gạo nấu thành cơm.
Khang Kiếm trả lời rất nghiêm túc.
Không phải chứ! Bạch Nhạn chớp mắt, giãy giụa:
- Anh… đừng có làm càn, chúng ta… từ từ nói chuyện!
- Bây giờ anh rất nghiêm túc.
Khang Kiếm rất có trình tự hôn lên mắt cô, cổ cô, hôn rất lâu ở tai cô, Bạch Nhạn thấy buồn quá, liền phì cười, cả người mềm nhũn, vội xin tha mạng:
- Được rồi, mình ngồi dậy nói chuyện cho tử tế.
Khang Kiếm lại chẳng nghe lời cô, ngón tay thon dài thuần thục luồn vào bên dưới chiếc áo khóa, nhích dần lên phía trên, dừng lại ngay trước ngực cô, cả hai người đều run lên như bị điện giật.
Căn phòng bỗng chốc yên ắng, bầu không khí nồng nàn lan tỏa khắp nơi.
- Bạch… Nhạn… Em có yêu anh không? - Ánh mắt Khang Kiếm mơ màng.
Bạch Nhạn há miệng nhưng không phát ra tiếng, chỉ cảm thấy người nóng như đang bốc hơi.
- Chúng mình xác định mối quan hệ chính thức, được không em?
- Em…
Điện thoại bỗng reo vang, Bạch Nhạn như được đặc xá: - Em đi nghe điện thoại.
Cô vội vàng thoát ra khỏi vòng tay Khang Kiếm, chạy đến nhấc máy.
- Mẹ? - Cô vỗ đầu, quên mất hàng tháng, cứ đến ngày chủ nhật cuối cùng, bà Bạch Mộ Mai sẽ từ huyện Vân lên thăm cô. - Mẹ đang ở đâu?
Bà Bạch Mộ Mai không thích đến căn hộ của cô, bà luôn ở khách sạn, sau đó hai mẹ con hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
- Quán cà phê Đảo Hiệp Sĩ? Vâng, con sẽ tới ngay.
Bạch Nhạn cúp máy, quay đầu sang, ánh mắt Khang Kiếm thăm thẳm nhìn cô.
- Xin lỗi, mẹ em đến, em phải đi…
- Anh đi cùng em.
- Hả?
- Anh cũng nên gặp người nhà em.
Khang Kiếm tiến lên phía trước, giúp cô vuốt phẳng chiếc áo vừa bị làm cho nhăn nhúm.
- Sếp Khang, làm việc gì cũng phải cân nhắc cho kỹ, anh thật sự… yêu em sao?
Cô nhếch mép, hơi muốn cười. Nói chuyện tình yêu với Khang Kiếm cứ như đang trích dẫn lời của Mao Chủ tịch ấy, kỳ cục chết đi được.
- Đương nhiên, từ khi nghe thấy tên… từ khi nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã rất xác định. - Khang Kiếm gật đầu - Anh sợ em nghi ngờ tấm lòng của anh, vì thế mới vội vàng kéo em vào cuộc sống của anh.
- Vậy được! - Bạch Nhạn trầm ngâm một lát, dịu dàng nhắm mắt lại, ôm lấy anh - Em đưa anh đi gặp mẹ em.
Hai người bắt xe đi.
Bà Bạch Mộ Mai đã tới, ngồi ở góc trong cùng sát cửa sổ trên tầng hai, tóc búi sau gáy, mặc một chiếc áo len thụng màu xanh đậm. Trời se lạnh, gương mặt bà trắng ngần, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như một bức tranh sơn dầu sinh động, tiếng dương cầm trong quán cà phê dường như vang lên chỉ để làm nền cho bà.
Khang Kiếm hỏi Bạch Nhạn hai lần:
- Bà ấy là mẹ em?
Bạn bè của Bạch Nhạn không mấy ai đã gặp bà Bạch Mộ Mai.
Trước kia, bà Bạch Mộ Mai cùng đoàn kịch đi lưu diễn khắp nơi, rất ít khi ở nhà. Họp phụ huynh toàn là Bạch Nhạn tự đi, giáo viên đều là người bản xứ, lâu dần thành quen, liếc nhìn cô bé con ngồi giữa một đám người lớn rồi cho qua. Sau này, đoàn kịch không khởi sắc lắm, chẳng ai chịu đi xem kịch nữa. Bà Bạch Mộ Mai và bạn bè hợp tác mở một công ty tổ chức sự kiện, càng bận tới mức không thấy bóng dáng đâu. Bây giờ không hiểu sao lại bỗng quay về với ngày xưa, chỗ nào cũng nói đến truyền thông, bà Bạch Mộ Mai cũng theo đó mà trở về với sân khấu.
Bà Bạch Mộ Mai đứng trên sân khấu, trang sức lúc lắc đầy đầu, dưới ánh đèn rực rỡ lóa mắt, hàng chục chiếc đai váy thêu hoa lúc liu rủ ngoài tà váy hoa, mỗi bước đi, khuyên tai vòng xuyến kêu leng keng, thướt tha như liễu rủ. Bà ở sau hoa viên yêu đương, nũng nịu giận hờn với chàng thư sinh. Lúc nhỏ, Bạch Nhạn không hiểu ca từ, nhưng giọng ca réo rắt của bà Bạch Mộ Mai nghe rất tha thiết. Bạch Nhạn vô cùng xấu hổ, chỉ sợ người ta biết mình là con gái bà Bạch Mộ Mai, nhưng cả thế giới lại như biết rõ cô là con gái của bà, chỉ trỏ xì xào sau lưng cô.
Vẻ mặt và câu hỏi của những người bạn Bạch Nhạn có may mắn gặp được bà Bạch Mộ Mai đều hết sức giống nhau: mắt trợn muốn lòi cả con ngươi, miệng há hốc, không thể tin được hỏi: Đây là mẹ