
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1342303
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2303 lượt.
thức, rất mong manh, không chịu được sự lôi kéo từ bên ngoài, chỉ một chút là tan vỡ. Trong khi vì cái hình thức này mà con lại phong tỏa chính mình, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
- Cứ vật vờ với những người đàn ông khác nhau như mẹ thì vui vẻ sao? Đó là mẹ, không phải là con, con và mẹ là hai mẫu người khác nhau, con muốn sống có tự trọng hơn mẹ.
Bà Bạch Mộ Mai vung tay cho Bạch Nhạn một cái tát.
m thanh khô khốc thu hút những vị khách khác thi nhau nhìn về phía họ.
Bạch Nhạn sững người một lúc, quay mặt sang hướng kia:
- Vẫn còn má bên này.
- Cho mày một bài học cũng là việc nên làm. - Bà Bạch Mộ Mai quả thật không hề khách khí, vung tay tát thêm một cái nữa - Mày tưởng mày mạnh mẽ hơn tao được bao nhiêu? Cho bột mày cũng chẳng gột nên hồ. Mày về lấy gương mà ngắm kỹ lại xem, tự lượng lại sức mình đi, Khang Kiếm có khả năng yêu mày không? Mày có cái gì, học vấn cao? Nhan sắc? Một đứa y tá bé mọn chuyên hầu hạ người khác muốn trèo cao để người ta cười nhạo. Đừng có nói với tao về tình yêu vĩ đại, trên đời này không có thứ đó đâu, mày cũng sẽ chẳng gặp được. Cho dù Khang Kiếm lấy mày, đó cũng không phải là tình yêu.
- Vậy là cái gì?
Bà Bạch Mộ Mai cười lạnh:
- Sự mới lạ nhất thời thôi! Đầu óc đàn ông u mê, nhưng chỉ là nhất thời, không phải là cả đời. Kết hôn, ly hôn, hay lắm sao? Tao có thể xem tướng cho mày, nếu mày cứ ngoan cố muốn kết hôn, cuộc hôn nhân này sẽ không trụ được quá sáu tháng.
- Nếu trụ được thì sao?
Bạch Nhạn bưng mặt, hỏi rõ từng chữ.
- Tao gọi mày là mẹ!
- Vâng. - Bạch Nhạn nhếch môi nở một nụ cười thần bí - Vậy chúng ta cứ chờ xem! - Nhưng mà, mẹ ạ, con có thể kết hôn,
là đã hạnh phúc hơn mẹ rồi, ít nhất còn có người chịu lấy con. Còn mẹ?
Đôi môi, ngón tay, toàn thân bà Bạch Mộ Mai đều run lên:
- Bạch Nhạn, mày nhớ kĩ những gì mày nói hôm nay, sau này đừng có rớt giọt nước mắt nào trước mặt tao.
Bạch Nhạn hờn dỗi cong môi, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, mẹ đã nhìn thấy con khóc chưa? Con là con vi khuẩn ngoan cố, bách độc bất xâm, kháng thuốc cực mạnh.
- Bạch Nhạn, mày nói nhiều quá rồi đấy.
Bà Bạch Mộ Mai nhắm mắt lại, cầm túi xách tao nhã đi xuống lầu.
Tiệm cà phê ánh đèn mờ ảo, ngọn nến thả trên bàn lập lòe sáng. Bạch Nhạn ngồi thu lu trên sofa, ở một góc không ai nhìn thấy được, nước mắt bỗng tràn mi.
Sóng ở đáy sông
“Phụt”, âm thanh vang lên, pháo hoa rực rỡ nổ trên đầu Bạch Nhạn, giấy vụn và cánh hoa như cơn mưa hoa tầng tầng lớp lớp rơi xuống. Cô giật mình nép vào lòng Khang Kiếm, ánh đèn trong hội trường quét sáng mặt đất. Tiếng vỗ tay, tiếng cười nói rộn rã khắp nơi.
Khang Kiếm mỉm cười gật đầu chào mọi người, dắt Bạch Nhạn bước qua cổng hoa, bước lên sân khấu.
Ông Khang Vân Lâm đại diện gia đình cô dâu chú rể nói lời cảm ơn quan khách.
Trước đám cưới, Khang Kiếm đưa Bạch Nhạn lên tỉnh gặp người nhà anh. Trước bố mẹ chồng ngôi cao chót vót, Bạch Nhạn ít nhiều có chút dè dặt, dù trên mặt không thể hiện gì. Khang Kiếm không đưa cô về nhà mà đưa cô tới văn phòng của ông Khang Vân Lâm ở Tỉnh ủy. Ông đang tiếp một đoàn khách từ New Zealand tới, buổi trưa phải ăn cơm cùng họ. Nghe nói Bạch Nhạn đến, ông liền bảo thư ký đi thay mình.
Ông Khang Vân Lâm hơi phát tướng, tóc rụng khá nhiều, nói chuyện hào sảng, trên gương mặt đầy đặn vẫn thấp thoáng dấu vết của vẻ tuấn tú năm xưa. Khang Kiếm không giống ông lắm, nhưng điệu bộ cử chỉ phảng phất hình bóng của ông.
Bữa trưa đặt ở nhà khách nhỏ của Tỉnh ủy, ông Khang Vân Lâm chọn món. Ông hiền từ gắp thức ăn cho Bạch Nhạn, hỏi chuyện công việc của cô và tình hình của bà Bạch Mộ Mai, thân thiết như một vị trưởng bối đức cao vọng trọng. Những lo lắng lúc trước của Bạch Nhạn tan biến thành mây khói.
Ăn cơm trưa xong, ông Khang Vân Lâm bảo Khang Kiếm đưa Bạch Nhạn về nhà ở mấy hôm, Khang Kiếm nói thành phố nhiều việc, mẹ lại không có nhà, ở khách sạn một đêm rồi mai về luôn.
Buổi tối, ông Khang Vân Lâm cùng bọn họ đi xem kịch nói. Lúc ra về, đi ngang qua tiệm trang sức Lão Phượng Tường, ông vào đó mua cho Bạch Nhạn một cái lắc tay bằng đá quý. Lại lấy trong túi ra một bao lì xì đỏ, coi như quà cho lần đầu gặp mặt. Tất cả mọi thứ đều hết sức truyền thống.
Bạch Nhạn cong khóe miệng, ngẩng đầu lên, thợ trang điểm dặm phấn giúp cô.
Điện thoại trong túi xách mà Liễu Tinh đang cầm phát ra chuông tin nhắn, cô mở túi, lấy điện thoại đưa cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn mở máy, là số máy ở phương xa: “Tiểu Nhạn, hôm nay chắc chắn em rất xinh đẹp, tiếc là anh không được nhìn thấy”.
Bàn tay cầm điện thoại của Bạch Nhạn khẽ run lên.
- Liễu Tinh, chụp cho mình kiểu ảnh, có một người bạn muốn nhìn thấy mình lúc này.
Liễu Tinh lẩm bẩm:
- Mấy người bạn ít ỏi của cậu chẳng phải đều đến dự hết rồi sao?
Bạch Nhạn không trả lời, khuôn mặt tỏ vẻ hạnh phúc để Liễu Tinh chụp ảnh, sau đó gửi cho số máy vừa rồi. Một lát sau, chuông tin nhắn lại reo, không có chữ nào, không có biểu tượng nào, chỉ có một hàng