
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1342304
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2304 lượt.
cậu sao?
Bà Bạch Mộ Mai không giống mẹ, mà giống như chị gái Bạch Nhạn, còn là một người chị được ông trời cưng chiều hết mực.
Khi học trường y tá, mẹ của bọn Liễu Tinh đều từng đến trường học, chỉ có bà Bạch Mộ Mai chưa từng xuất hiện. Có lúc Liễu Tinh và các bạn khác tò mò hỏi Bạch Nhạn: Mẹ cậu là người như thế nào?
- Người đẹp! Bạch Nhạn nghĩ một lúc, nói.
Bà Bạch Mộ Mai là đại mĩ nhân mười phân vẹn mười, mọi hành động cử chỉ, dù cau mày hay tươi cười đều vô cùng tuyệt mĩ, nghiêng nước nghiêng thành. Dù đi tới đâu, dù không trang điểm, bà vẫn luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn.
- Vâng, mẹ em.
Sếp Khang hỏi như vậy, chứng tỏ anh cũng chỉ là một người bình thường, Bạch Nhạn cười khẽ.
Ba người uống cà phê trước, bữa tối gọi suất cơm văn phòng. Trái với dự đoán của Bạch Nhạn, bữa cơm diễn ra rất sôi nổi. Bà Bạch Mộ Mai không nói nhiều, nhưng luôn có thể gợi chuyện cho Khang Kiếm nói. Một việc nữa mà Bạch Nhạn cũng không ngờ tới là, khác với thái độ nghiêm nghị, thâm trầm hàng ngày, Khang Kiếm tươi cười hồ hởi, không ngừng pha trò, vô cùng hài hước.
Bạch Nhạn đã từng đưa bạn cùng lớp về nhà vài lần, đúng lúc bà Bạch Mộ Mai ở nhà, bà thường coi như chẳng nhìn thấy ai, cáu kỉnh sai bảo Bạch Nhạn tới lui.
- Đồ không có tiền đồ, rồi cũng nồi nào úp vung nấy mà thôi.
Bà Bạch Mộ Mai hạ thấp giọng nói yểu điệu của mình, phát ra tiếng xì xì như con rắn.
Bạch Nhạn không thèm ngước mắt, vẻ mặt bình thản, coi như không nghe thấy gì.
Nhưng bà Bạch Mộ Mai đối với Khang Kiếm lại cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ khâm phục. Dù Khang Kiếm nói gì bà cũng cười. Nụ cười này, giống như nụ hoa hàm tiếu, đầu tiên là chúm chím e ấp, rồi sau đó không kìm chế được, bừng lên như nắng xuân rực rỡ. Không phải là nụ cười ngây ngô của thiếu nữ vô tri, mà là nụ cười thấu hiểu sâu sắc, hàm ý xa xôi. Ngồi trước mặt bà, người không hài hước cũng trở nên hài hước, không sâu sắc cũng trở nên sâu sắc, không phải rượu khiến người say mà người tự say.
Dường như Khang Kiếm không biết thưởng thức vẻ đẹp trước mặt, lúc nói chuyện cứ vô tình hữu ý nắm tay Bạch Nhạn, ánh mắt luôn nhìn thẳng cô, trong mắt người khác, đây chính là tình cảm dịu dàng nồng thắm không thể phai nhạt.
- Thưa cô, tháng sau cháu muốn đính hôn với Bạch Nhạn trước, có được không ạ?
Cuối cùng Khang Kiếm cũng đề cập đến chủ đề chính của buổi tối hôm nay.
Nét cười trên môi bà Bạch Mộ Mai thoáng nhạt đi, nhướn khóe mắt nhìn Bạch Nhạn:
- Con gái lớn rồi, chuyện này cô không làm chủ thay nó được, đừng hỏi cô, hai đứa tự quyết định đi.
Giọng nói mềm mại, ủ rũ, phảng phất chút phiền muộn.
Bàn tay Bạch Nhạn đặt trên đầu gối nhợt hơn.
Khang Kiếm đứng dậy:
- Bạch Nhạn, em nói chuyện với cô thêm một lát nhé, anh về trước.
Anh lịch sự gật đầu chào.
Bà Bạch Mộ Mai bình thản đáp lại, ánh mắt sâu xa như dán chặt lên lưng Khang Kiếm. Bạch Nhạn tiễn Khang Kiếm ra cửa rồi quay lại với mẹ.
Nụ cười trên môi bà Bạch Mộ Mai đã hoàn toàn biến mất, bà nhấp từng ngụm trà hoa hồng dưỡng da, không nói một lời.
Bạch Nhạn cầm tách trà của mình lên nghịch trong tay. Bạch Nhạn lúc này và dáng vẻ đáng yêu tinh nghịch thường ngày hoàn toàn là hai người xa lạ.
- Con quen nó lúc nào? - Bà Bạch Mộ Mai nhướn mắt, mở miệng hỏi.
- Ba tháng trước.
- Con cũng kín kẽ thật, tại sao hai lần trước gặp mẹ không nói câu nào?
- Khi đó bọn con chưa thân lắm, không cần thiết phải nói.
Bạch Nhạn đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy vị trà hoa không dễ chịu lắm, bèn đưa ra xa.
- Khang Kiếm không phải là đối tượng để kết hôn. - Hàng lông mày thanh tú của bà Bạch Mộ Mai khẽ nhíu lại. - Trông nó có vẻ lịch thiệp chu đáo, nhưng bản chất lại hết sức lạnh lùng vô tình, hơn nữa… con cũng không xứng với nó.
Bạch Nhạn cười:
- Vậy ai xứng với con?
Bà Bạch Mộ Mai tao nhã vắt chéo hai chân:
- Mẹ không biết, dù sao con với nó không hợp.
- Mẹ, có phải mẹ đang ganh tị với con không? - Bạch Nhạn từ tốn hỏi.
- Bạch Nhạn, chú ý lời nói, mẹ là mẹ mày đấy. - Bà Bạch Mộ Mai gằn giọng - Mẹ muốn tốt cho mày mới nói vậy. Mày và nó không thể hạnh phúc đâu, đừng có nằm mơ.
Bạch Nhạn quay mặt sang một bên, nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ:
- Không nằm mơ sao có thể tiến về phía trước? Mẹ cũng biết mẹ là mẹ con, vậy mẹ có biết việc gặp được người con thích mà lại có thể chấp nhận toàn bộ con người con, dám lấy con khó đến mức nào không? Không phải vì anh ấy là trợ lý thị trưởng gì đó mà con chấp nhận anh ấy, mà là vì anh ấy biết tất cả về con nhưng vẫn muốn ở bên con, anh ấy có thể gánh vác, có thể tin cậy, con… sẽ không gặp được người thứ hai như anh ấy, con thật sự muốn lấy chồng rồi, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Bà Bạch Mộ Mai lạ lẫm nhìn cô.
Bạch Nhạn nói tiếp:
- Mẹ rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, mẹ là mẹ của con, con không bình luận gì. Nhưng con cũng muốn được sống những ngày tháng mà con mong muốn, xin mẹ đừng nói gì nữa.
- Bạch Nhạn, con tưởng kết hôn rồi thì được bảo vệ sao? Con nhầm rồi, kết hôn chỉ là một hình