Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Đại Sự

Hôn Nhân Đại Sự

Tác giả: Tử Trừng

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134496

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/496 lượt.

ới mẹ anh, chứ không phải như lời cô nói, là vì yêu người đàn ông khác nên mới rời bỏ anh sao?
"Ba vốn không suy nghĩ nhiều về nó, chỉ đơn giản xem nó là con dâu, nhưng sau khi trải qua chuyện này, ba chỉ có thể nói, ba thích sự cứng cỏi của nó, nó là đứa con dâu tốt." Nghiêm Chấn Đông ý vị sâu xa nói.
"Ba. . . . . ."
Anh có thể hiểu ý nghĩa lời nói Nghiêm Chấn Đông, ý là ba không muốn mất đi một đứa con dâu như Vận Như.
Nghiêm Chấn Đông vỗ vai anh, trầm giọng nói: "Ba không biết giữa con và Vận Như còn có hiểu lầm gì nữa hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, nó đáng giá để con quý trọng cả đời."
Khi nói chuyện xong với Nghiêm Chấn Đông, Nghiêm Hâm cũng tháo gỡ được khúc mắt chôn sâu trong lòng nhiều năm, hốt ha hốt hoảng chạy về nhà, muốn nói chuyện với Trương Vận Như.
"Vận Như!"
Tay anh run rẩy mở cửa, chân còn chưa kịp bước vào nhà đã lớn tiếng gọi tên cô.
Trên đường về nhà, trong đầu anh tràn đầy áy náy, quả thật không dám nghĩ tới mình rốt cuộc đã để cô chịu bao nhiêu uất ức.
Mặc dù ngoài miệng sỉ diện nói mình đã sớm quên chuyện cũ, nhưng sự thật chứng minh, nói thường dễ hơn làm rất nhiều.
Khốn khổ vì vướng mắc trong lòng nhiều năm cho nên khi phát hiện tên đàn ông khác hơi đến gần cô một chút, không có cảm giác an toàn liền dời núi lấp biển đánh tập kích.
Tuần trăng mật ở Maldives, đến sáng sớm ngày cuối cùng, sau khi anh tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh không có Vận Như, vì vậy mặc áo khoác ra khỏi phòng tìm cô.
Nhưng lúc anh nhìn thấy Vận Như tán gẫu nói nói cười cười với Ngụy Chí Hạo quen biết không lâu, trong lòng rét lạnh, cái mầm móng lo lắng đó liền bắt đầu lớn lên, phát triển.
Bởi vì không thể bỏ được hoài nghi rắc rối phức tạp này, không thể làm gì khác hơn là bá đạo ra lệnh Vận Như không cho phép gặp mặt Ngụy Chí Hạo, thậm chí còn xấu xa dùng những bức hình ngoài ý muốn có được chất vấn cô, khiến cô đau lòng, khổ sở đến không thể tha thứ . . . . . .
Ông trời, anh thật là một tên khốn kiếp đáng chết!
"Vận Như?"
Nhưng cô ở đâu? Tại sao không trả lời? "Vận Như! Em đang ở đâu?"
Nghiêm Hâm đi tìm từng phòng trong nhà, lại không thấy bóng dáng cô, một cảm giác quen thuộc đột nhiên xông lên đầu, đầu anh trống rỗng, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên tới đầu …
Đột nhiên, truyền tới bên tai tiếng cửa mở, anh giật mình, không chút suy nghĩ liền chạy đến phòng khách.
"Vận. . . . . . Tiểu Hoa?"
Tưởng rằng cô về, anh phấn khởi gọi, nhưng khi nhìn rõ bóng người vào cửa thì trong nháy mắt tâm trạng chuyển lạnh.
"Nghiêm lão đại? Sao anh lại ở nhà?"
Tiểu Hoa mang cặp sách trên lưng, trên tay mang theo một túi giấy, kinh ngạc hỏi lại.
Mặc dù cô và Nghiêm Hâm rất quen, nhưng thật ra cơ hội gặp nhau không nhiều, vì vậy bây giờ thấy anh xuất hiện trong nhà, cô cảm thấy rất kỳ quái.
"Anh. . . . . . tan ca sớm." Anh lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.
Dù sao vẫn không thể nói thẳng với Tiểu Hoa, anh về để xin lỗi Vận Như không phải sao? Chuyện như vậy sao Tiểu Hoa hiểu chứ? Hay là thôi đi!
"Ra là vậy."
Tiểu Hoa từ chối cho ý kiến, gật đầu một cái, đem túi giấy bỏ lên trên bàn: "Chị Trương đâu? Em có đồ đưa cho chị ấy."
"Thứ gì?"
Phần 3
Ý là Tiểu Hoa cũng không biết Vận Như đi đâu sao? Điều này khiến lòng anh càng như lửa đốt.
Đáng chết! Tại sao cô lại cho anh trải nghiệm cảm giác đáng sợ này lần nữa chứ!!!
"Sách! Chị Trương đang tìm sách về màu sắc, vừa đúng em từng học qua lớp này cho nên mang đến cho chị ấy, à, em sắp trễ giờ lên lớp rồi, em đi trước, bye." Dứt lời, Tiểu Hoa liền vội vã rời đi.
Sau khi Tiểu Hoa đi, một lòng Nghiêm Hâm lo sợ bất an, anh đi về phòng, ảo não ngồi trên giường vuốt trán.
Anh cho là cô sẽ luôn luôn ở nhà chờ anh, giống như ngày thường cười nghênh đón anh vào cửa, giúp anh cầm cặp tài liệu, nhưng bây giờ người cô đâu? Chạy đi đâu rồi?
Anh sốt ruột đứng lên đi vào phòng tắm tắm, muốn mình tỉnh táo lại, nhưng lúc anh tắm xong, chuẩn bị thay quần áo sạch ra ngoài tìm cô, khi mở tủ quần áo ra, cả trái tim trong nháy mắt rơi vào vực sâu vạn trượng.
Trong tủ quần áo chỉ còn lại quần áo của anh?! Của cô đâu?
Nghiêm Hâm gấp gáp mở từng ngăn trong tủ quần áo ra xem, cả người ngã ngồi trên sàn nhà, nhìn tủ quần áo còn sót lại một nửa quần áo mà cười khổ.
Cô lại rời xa anh sao?
Lại không có một câu một chữ, một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời anh . . . . . .
"Không thể nào. . . . . . Sao em có thể đối xử với anh như vậy?!"
Hai mắt ửng hồng, chua xót khó chịu, anh tức giận thét lên, sau đó đột nhiên đứng dậy, cầm chìa khóa xe lên xông ra ngoài.
Cô không thể về nhà mẹ đẻ, đúng, nhà mẹ.
Trong ấn tượng đều là như vậy, phụ nữ bị uất ức sẽ chạy về nhà mẹ đẻ kể khổ, nói không chừng cô chỉ là về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày thôi.
Anh chạy nhanh tới bãi đậu xe, nhanh chóng lên xe sau đó lái về nhà mẹ Trương Vận Như.
"Con rể, sao con về một mình? Vận Như đâu? Nó không về với con sao?"
Khi anh nhìn thấy mẹ vợ mở cửa cũng biết hi vọng của mình đã tan vỡ.