
Tác giả: Tử Trừng
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134491
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/491 lượt.
br>Lời nói dứt khoát như vậy, không thể nghi ngờ chính là cầm con dao đâm vào trái tim không thể chịu nỗi tàn phá của anh, anh khẽ cắn răng, nói gì cũng không chịu đồng ý.
"Tại sao?"
Cô hoài nghi rốt cuộc anh có biết mình quyết định cái gì hay không? "Không tin em lại không ly hôn với em, anh thật rất kỳ quái đó!"
"Em đã mang thai con anh, còn dám hỏi anh vì sao?" Anh vừa giận vừa hờn gầm nhẹ.
Cho đến bây giờ anh mới hiểu được, từ đầu đến cuối Vận Như không có người khác, vẫn luôn chỉ có một người đàn ông là anh, duy nhất anh.
Những người đàn ông lượn lờ bên người cô tất cả đều tham muốn mãnh liệt giữ lấy sắc đẹp của cô, bây giờ suy nghĩ lại thật đúng là ngu xuẩn, mình thiếu chút nữa lại vì những kẻ địch kia mà mất đi cô.
Nếu như trong lòng cô không có anh, sẽ không xa anh mười năm mà thủ trinh cho anh. . . . . . Mặc dù cô không nói ra, nhưng anh tin tưởng vậy.
"Thì ra là anh vì con mà tới." Ánh mắt của cô ảm đạm, coi như thấy rõ ý đồ của anh.
Nếu như không có đứa nhỏ, anh sẽ không đến đây tìm cô, càng sẽ không chịu không đi làm thủ tục li hôn?
Sự chua xót không nói nên lời từ dưới đáy lòng tràn ra, mùi vị kia. . . . . . Thật đau khổ thật đau khổ. . . . . .
"Không phải!"
Nghiêm Hâm tức muốn ngất, vừa nóng vừa giận, giận cô không hiểu trái tim mình, như vậy so với giết anh còn đau đớn hơn. "Là vì em, em so với ngu ngốc còn đần hơn!"
". . . . . . Anh làm gì mà mắng người khác?" Cô nháy mắt mấy cái, như cũ không hiểu ý anh.
"Bởi vì em đần đến không có thuốc chưa!"
Anh đứng lên, phiền não, ở trong phòng không coi là lớn đi tới đi lui. "Người một nhà có lời gì không thể nói? Chịu uất ức tại sao không nói? Ngay từ lúc mười năm trước em nên nói cho anh biết."
Trương Vận Như chấn động, lảo đảo đi lui một bước, cũng may hộc tủ sau lưng ngăn thân thể cô lại mới không đặt mông ngã ngồi xuống đất.
"Anh. . . . . . Em không biết anh đang nói cái gì."
Mặt cô trắng bệch, cô cúi đầu, chột dạ quay mặt.
Phần 4
"Cho đến bây giờ em còn gạt anh? Mẹ cũng đã chính miệng thừa nhận rồi!" Anh tiến lên cầm vai cô, có chút kích động nói.
Trương Vận Như kinh ngạc, mở to mắt, hai chân không khỏi mềm nhũn.
Cho dù cô nghĩ như thế nào, cũng không tin Lưu Thục Quyên kiêu ngạo sẽ tự thừa nhận trước mặt người nhà chuyện xấu mình làm.
Nghiêm Hâm nhìn vẻ mặt luống cuống của cô, rốt cuộc khó nhịn mà ôm cô vào ngực …
Trời! Anh nhớ người phụ nữ này biết nao nhiêu! Thiếu chút nữa anh sẽ phải mất đi cô!
"Bà nội vì chuyện này nổi giận rất lớn, mẹ cũng thừa nhận sai lầm rồi, bây giờ lôi kéo ba đến trung nam bộ, đến một chỗ sẽ cầm hình em giữ người hỏi, nói không tìm được em tuyệt không về."
Anh nhẹ giọng tự thuật chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cố gắng duy trì giọng nói bình thản để tránh hù cô cùng đứa bé."Em nhẫn tâm nhìn hai lão già có nhà không thể về sao? Cùng anh về nhà, được không?" Anh dịu dàng khuyên nhủ.
Cô không lòng dạ sắt đá như vậy, đã cảm nhận được sự hối hận của mẹ chồng, cũng được biết trưởng bối chung quanh vì cô mà bôn ba khắp nơi, thành thật mà nói thật rất không nhẫn tâm, nhưng, mình dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?
Hôn nhân là chuyện cả đời, mới đầu vì anh thay mình giải vây, cô coi trọng cam kết thành vợ của anh, bây giờ lại muốn vì sự vất vả của ba mẹ chồng mà quay về sao? Chẳng lẽ nhân duyên đời này của cô cũng chỉ có thể vì hoàn thành hi vọng người khác?
Không, cho dù đây là số mệnh cuộc đời đã định cho cô, cô cũng tuyệt không thỏa hiệp.
Cô hít hít mũi, đứng vững bước chân, chậm chạp lại kiên định đẩy anh ra.
"Vận Như?"
Cảm giác cô lại muốn từ trong tay chạy đi, anh không tự chủ được bắt cánh tay cô không thả.
"Nếu như anh cần đứa bé, sinh xong em sẽ đưa đến bên cạnh anh." Cô cúi đầu, cặp mắt ửng hồng nhìn chằm chằm vào bàn tay to anh đang nắm chặt tay mình.
Trong mấy giây ngắn ngủn ở đây, cô đã nghĩ kĩ, đứa bé ở lớn lên ở gia đình họ Nghiêm sung túc, có được tình yêu thương cùng tài lực tuyệt đối so với ở bên người cô tốt hơn rất rất nhiều, mặc dù không muốn, nhưng vì đứa nhỏ, cô vẫn sẽ giao con cho anh.
Về phần cô, cứ như vậy đi, đời này cũng không muốn đụng vào tình yêu nữa. . . . . .
"Em ở đây nói chuyện hoang đường gì vậy?"
Anh không dám tin gầm nhẹ một tiếng, trong lòng nhói đau sắp chết. "Đứa nhỏ cần mẹ, sao em có thể ném nó cho anh chứ?"
"Vì đứa nhỏ miễn cưỡng cột hai người vào một chỗ là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời."
Cô nén nước mắt, kéo tay anh đang cầm tay mình ra.
"Em. . . . . ."
Trong nháy mắt khi tay anh bị cô kéo ra, Nghiêm Hâm cảm giác trái tim mình đang dần dần sụp đổ."Em thật sự không cần anh nữa sao?"
Là anh quá tự tin cũng quá khinh thường tầm quan trọng của Vận Như mới có thể tàn nhẫn tổn thương cô, xem nhẹ cô, hôm nay chuyện thành ra thế này còn có thể trách ai được?
Chỉ có thể trách mình quá ngu xuẩn, chậm chập đến nỗi mất đi cô mới biết cô đã xâm nhập tứ chi mình, mặc dù chỉ là chia lìa ngắn ngủi đều làm anh cảm thấy cõi lòng tan nát.
"Không đúng, là anh không qua