Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Diệp Tuyên

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341522

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1522 lượt.

n anh, tay cố gắng giằng ra, “Mấy ngày hôm nay em khá bận, ở lại trường tiện hơn, hết bận rồi nói sau”.
Quản Đồng nghe ra ẩn ý, tay lại càng nắm chặt không buông ra, nói gấp gáp: “Tiểu Ảnh, về nhà đi, ở đây lạnh thế này, lần trước em chỉ ở có một buổi tối mà đã bị sốt em còn nhớ không?”
“Lần trước thời tiết lạnh, giờ đã là tháng ba. Hôm nọ ra ngoài tìm học sinh, trời nóng đến nỗi em suýt nữa bị cảm nắng đấy!” - Giọng Cố Tiểu Ảnh thản nhiên như nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, “Em đi ăn cơm đây, anh về đi”.
“Tiểu Ảnh, anh...” - Quản Đồng vẫn vật nài, cuống quýt đến nỗi mồ hôi sắp vã ra.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không chịu nổi, quay đầu nói với giọng nghiêm nghị: “Quản Đồng, việc này em cũng có chỗ sai, thế nên em đã nói xin lỗi. Em rất tiếc, nếu làm tổn thương tình cảm người nhà anh, thì em xin nhận lỗi, xin anh tha thứ. Nhưng việc đã đến nước này, em cần thời gian bình tĩnh lại, bao giờ thấy dễ chịu hơn một chút, em sẽ về”.
Một tay cô ôm giáo án, tay còn lại túm chặt lấy tay Quản Đồng, dùng hết sức giằng tay anh ra, cúi đầu đi nhanh.
Quản Đồng thẫn thờ nhìn theo cô, không động đậy.






Cố Tiểu Ảnh bắt đầu những ngày ở trong trường như thế. Nói khách quan một chút, những ngày này cũng không đến nỗi thê lương như tưởng tượng. Đầu tiên là vì không cần phải dậy sớm đón xe vào trường những hôm có giờ lên lớp, nên Cố Tiểu Ảnh có thể ngủ đến tám giờ sáng mới dậy; thứ hai là thỉnh thoảng lại có thể ra nhà ăn ăn cơm cùng các nam sinh đẹp trai, điều này mang đến niềm vui: “cái đẹp có thể ăn” cho cô; thêm nữa là cô không bị thời gian làm việc nhà chiếm mất quá nhiều thời gian, vì vậy Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng có hàng đống thời gian để đi thuê tiểu thuyết tình yêu về xem...
Trong đó việc sung sướng nhất là cô bắt đầu kết đôi trong trường, mỗi người thuê một cuốn tiểu thuyết, tập hợp lại, rồi lần lượt đọc xong trong nửa ngày, xem xong đổi cho nhau, thế là trong một ngày chỉ tốn tiền cho một cuốn, nhưng lại được đọc hai cuốn, tổng cộng thế là cô đã đọc được tám đến mười bộ!
Không biết nên miêu tả cuộc sống này thế nào? Thanh sắc khuyển mã, tửu trì nhục lầm, phủ hóa trụy lạc... xem ra đều không đủ miêu tả chính xác cái tâm trạng cao hứng đến cực điểm của Cố Tiểu Ảnh lúc đó.
Mặc dù, vào lúc đêm hôm thanh vắng, Cố Tiểu Ảnh vẫn không thể nào nguôi nhớ đến Quản Đồng - tuy vẫn bừng bừng tức giận, nhưng cô đã quen với vòng tay anh, hơi ấm của anh, không thể rời xa.
Cố Tiểu Ảnh rất khinh bỉ con người thứ hai không có chính khí này
Cố Tiểu Ảnh giờ mới tìm thấy chỗ để trút sự buồn bực trong mấy ngày qua, trợn mắt liền hét: “Em thích, em thích nhảy thế đấy làm gì được nào! Có tiền cũng không mua được cái em thích đâu nhé!!”
Tiếng cô rất to, thu hút ánh mắt của cả sân. Trần Diệp giật mình, vội quay người làm như không quen biết Cố Tiểu Ảnh, bước ngay ra khỏi sân.
Cố Tiểu Ảnh tức điên người, hấp tấp chạy đuổi theo, túm lấy tay áo Trần Diệp: “Sao anh lại giả bộ không quen biết em? Em làm anh mất mặt à? Sao anh dám nói đi là đi chứ?? Sao anh dám?”
“Sao anh dám nói đi là đi chứ?” - Câu nói này cách đây đã bao nhiêu năm, giờ lặp lại, khiến Trần Diệp sững người.
Tuy hoàn cảnh không giống nhau, thời gian không giống nhau, nhưng anh vẫn còn nhớ như in, mùa thu của bốn năm về trước, khi anh mở hòm thư điện tử của mình ở Salzburg, và đọc được bức thư đó.
Chỉ có một câu duy nhất: Trần Diệp sao anh dám nói đi là đi vậy? Tại sao anh dám?!
Đó là bức thư cuối cùng cô viết cho anh. Cho đến khi nhiều năm trôi qua, đó vẫn là dòng chữ cuối cùng cô muốn viết cho anh!
Trần Diệp tự nhiên thẫn thờ đứng lặng trong làn không khí hơi lạnh của vùng ngoại ô lúc đầu xuân.
Cố Tiểu Ảnh phía sau anh chẳng hề thấy vẻ khác lạ của Trần Diệp, cô vẫn túm lấy tay áo Trần Diệp gắt gỏng: “Các người chỉ biết chê bai tôi, các người thật không biết ngượng! Sao các người dám coi thường tôi, sao các người dám chế nhạo tôi...?”
Trần Diệp cuối cùng cũng bừng tỉnh vì bị cô kéo qua kéo lại, quay đầu lại, thấy mắt Cố Tiểu Ảnh sáng rực dưới ánh đèn đường trong sân vận động, vẫn sinh động như bao nhiêu năm trước.
Trần Diệp thở dài, nhìn vào mắt Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, mấy ngày rồi em không về nhà? Rối loạn nội tiết phải không?”
“Ặc” - cơn thịnh nộ bốc lên đến tận đầu Cố Tiểu ẢnhThế nhưng không đợi cô gào thét, Trần Diệp đã cướp lời: “Anh đi leo núi, em đi cùng không?”
“Hả?” - Cố Tiểu Ảnh sững người.
Ngẩng đầu cô thấy Trần Diệp đang nhìn cô, nói: “Trước khi anh đi, mình nói chuyện chút nhé”.
“Đi?” - Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc.
Trần Diệp cười cười, gật đầu: “Ngày kia anh bay đi Bắc Kinh, giờ này một ngày sau đó thì em có nhảy kiểu gấu mèo anh cũng không xem được rồi, vì lúc đó anh đã ở Vienna”.
“Thế ạ?” - Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến ngọn núi phía sau vườn trường, tuy có bậc thang lên, nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn thở dốc - “Anh còn quay về chứ?”
“Cũng không chắc, em phải đi tiễn anh nhé, dù gì cũng từng là bạn học.” - Trần