
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341523
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1523 lượt.
Diệp đi phía trước, quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Ai là bạn học của anh?” - Cố Tiểu Ảnh bĩu bĩu môi, “Anh ở khoa âm nhạc, em ở khoa quản lý, chả có liên quan gì đến nhau cả”.
“Cố Tiểu Ảnh, trong đầu em đã phân chia quá rõ từng khoa trong học viện, lại còn dám suốt ngày chê trường mình nhà quê” - Trần Diệp không khách khí nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Từ trước đến nay em luôn thích chê bai như vậy phải không?”
“Trần Diệp, anh tìm em là để cãi nhau phải không?” - Cố Tiểu Ảnh dừng lại lau mồ hôi, quay người định về, “Em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa, em về đây”.
“Đợi đã!” - Trần Diệp kéo Cố Tiểu Ảnh lại, vừa cười vừa nói: “Sao em lại thiếu kiên trì thế, chưa đến đâu đã bỏ cuộc”.
“Trần Diệp, anh thật vô duyên, đỉnh núi là chỗ trẻ con chúng nó hẹn hò yêu đương, anh muốn rèn luyện thân thể thì cũng không cần phải lên núi chứ!” - Cố Tiểu Ảnh vừa thở hổn hển vừa cằn nhằn.
“Em thì duyên!” - Trần Diệp quay người chắn gió cho Cố Tiểu Ảnh, “Duyên thì em đã chẳng phải cả ngày trốn trong tập thể giáo viên đọc tiểu thuyết tình cảm!”
“Hả!” - Cố Tiểu Ảnh hét to, “Ai nói với anh vậy?”
“Thầy Giang khoa em hôm nay gọi điện cho ai đó, bị anh nghe được.” - Trần Diệp kéo Cố Tiểu Ảnh sức cùng lực kiệt lại, “Chắc là gọi điện cho ông xã em phải không?”
“Giang Nhạc Dương...” - Cố Tiểu Ảnh nghiến răng nghiến lợi, “Thật đúng là đồ lắm chuyện”.
Trần Diệp lé mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cãi nhau phải không?”
“Liên quan gì đến anh?” - Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu, cau có nhìn Trần Diệp.
“Đúng là chẳng liên quan gì đến anh” - Trần Diệp gật gật đầu, nhìn Cố Tiểu Ảnh rồi lại nhìn ra xa, như hồi tưởng lại: “Những năm qua ở nước ngoài, thật mệt mỏi”.
Chủ đề tự dưng thay đổi đột ngột, Cố Tiểu Ảnh hơi sững người, đi nhanh mấy bước, nghe thấy Trần Diệp thấp giọng: “Những lúc khổ cực nhất, anh không biết việc mình đi là đúng hay sai. Anh vẫn còn nhớ có một năm, một cậu nam sinh người Đài Loan cứ lao đầu vào kiếm tiền, nói là muốn chuyển đổi giới tính...”
“Chuyển đổi giới tính?” - Mặt Cố Tiểu Ảnh sáng lên, “Rồi sau đó có thành công không? Có xinh không?”
“Cố Tiểu Ảnh, em vẫn toàn thích quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn” - Trần Diệp như cười, “Bao nhiêu năm nay vẫn không thay đổi, mãi vẫn luôn hiếu kỳ như thế”.
“Thế có thành công không?” - Cố Tiểu Ảnh không bị lạc hướng, vẫn bám lấy Trần Diệp mà hỏi.
“Không biết, sau đó anh ta bbọn anh cũng mất liên lạc với anh ta” - Trần Diệp lắc lắc đầu, “Ban đầu anh cũng chỉ nghĩ đây là một kiểu thần kinh không bình thường, nhưng sau thấy nhiều, mới phát hiện ra, làm đàn ông quả thật là quá mệt, bởi vậy tuổi thọ trung bình của đàn ông luôn thấp hơn phụ nữ. Vì thế bây giờ anh thực sự hiểu, tại sao một người đàn ông lại muốn được làm phụ nữ, vì như thế áp lực sẽ ít đi!”
“Áp lực ít đi?” - Cố Tiểu Ảnh cười nhạt, “Đúng là đứng nói chuyện thì không đau lưng, anh cứ thử đẻ con đi, hay là mỗi tháng bị kinh nguyệt một lần, mà phải đau bụng kinh nữa cơ, cho anh đau chết đi thì thôi!”
“Chà chà”, Trần Diệp giật mình, quay người trợn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Con gái lấy chồng rồi có khác, ăn nói bạo dạn quá”.
“Em chỉ nói sự thật thôi”, Cố Tiểu Ảnh vỗ vỗ tay, “Cũng nên thực tế một chút chứ!”
“Cũng có thể”, Trần Diệp vừa đi vừa gật đầu “Nhưng em biết không, trong tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc, một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, sẽ được bao nhiêu lời tán thưởng, còn nếu sự nghiệp không thành công, thì cũng có biết bao nhiêu đường lui, tệ nhất là cũng chỉ quay về làm nội trợ trong nhà. Nhưng với người đàn ông, khi đã lên đường, là chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Nói cách khác, một bà dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì được coi là “hiền hậu”, còn một người đàn ông dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì đúng là đồ “bỏ đi”.
Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, một lúc mới nói: “Cũng đúng!”
“Vì thế mới nói làm đàn ông quả là không dễ!” - Trần Diệp đi hết mấy bậc thang cuối cùng, quay người nhìn Cố Tiểu Ảnh từ trên xuống dưới, “Họ không chỉ phải gánh trách nhiệm xã hội nặng nề, mà còn phải là cột trụ tinh thần cho gia đình. Họ thường hay bị chê trách, dằn vặt, ấm ức, nhưng lại không thể khóc. Ở bên ngoài, họ thực sự đã phải chịu áp lực nên còn lại chút bực bội thì cũng chỉ còn có thể thể hiện ra ở nhà thôi”.
Nói xong, anh hít một hơi, rồi không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng, giơ tay nhấc cô lên bậc thang bên cạnh mình. Gió trên đỉnh núi thổi tới, Cố Tiểu Ảnh hít từng hơi thật dài, trách cứ: “Anh leo núi thì cứ leo núi, làm gì mà phải nói nhiều thế. Gần đây em phát hiện ra, không hiểu sao mọi người cứ thích giảng đạo lý sống cho em thế nhỉ?”
Trần Diệp không nhịn nổi cười, hai tay chống nạnh hít thở sâu, rồi thì thầm câu gì đó, nhưng rất nhỏ, nên chớp mắt đã bị gió thổi bay.
Nhưng Cố Tiểu Ảnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó vẫn nghe thấy câu nói, cô hơi sững sờ, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Trần Diệp, dưới ánh trăng trông vẫn rất đẹp trai, nhưng không nhìn rõ tình cảm trong ánh mắt.
Anh đã nói là: “Cố Tiểu Ảnh, cuộc đời chính là phải nhẫn nại”.
Lúc