
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341526
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1526 lượt.
? Mùi vị được không?”
Cố Tiểu Ảnh múc một ít nước mỳ, nếm thử, buồn bã bình luận: “Chẳng có vị gì cả”.
“Đúng rồi, đúng là không có vị gì cả”Quản Đồng cũng buồn rầu, “Hình như chẳng giống mì vằn thắn trong nhà ăn cơ quan chút nào, nhưng rốt cục là chỗ nào không giống nhỉ, anh cũng chưa nghĩ ra!”
“Gia vị!” - Cố Tiểu Ảnh gợi ý, thấy Quản Đồng chẳng có phản ứng gì, đành hỏi: “Gói gia vị đâu rồi? Trong gói mỳ vằn thắn đông lạnh này đều có một gói gia vị nhỏ, cũng giống như mì ăn liền ấy”.
Chưa nói xong, Quản Đồng đột nhiên vỗ trán hốt hoảng: “Ôi trời, đấy là gói gia vị à? Anh lại tưởng là túi hạt chống ẩm! Thế là tiện tay vứt luôn vào thùng rác rồi...”
Cố Tiểu Ảnh nén nhịn cúi xuống, thở dài sườn sượt.
Lần này, cô không bực bội.
Không phải là cô không bực, mà là vì quá mệt rồi, và cũng nghĩ thông rồi. Rốt cuộc thì việc gì trên đời này cũng không thể trọn vẹn, với những khó khăn có thể xuất hiện trong một thời gian dài, không quen rồi thì cũng phải quen thôi.
Mà khi đã thành quen rồi, nên cũng lười chẳng muốn bực nữa.
Thế là, rốt cuộc cô giáo Cố cũng đành ra thùng rác lục lại gói gia vị bị ném đi, rửa sạch rồi cắt ra cho vào bát mỳ, vừa đảo vừa nhẫn nại giải thích: “Ít nhất anh cũng phải thái ít dưa chuột, bắp cải tím, trứng gà rán thành tấm mỏng rồi thái sợi, nhúng qua nước canh sôi, thêm chút rau thơm và dầu thơm...”
Quản Đồng nghe mà chóng cả mặt: “Sao mà phức tạp thế?”
“Muốn ngon thì phải phức tạp chứ!” - Cố Tiểu Ảnh lườm Quản Đồng một cái, “Anh tưởng nấu ăn là đơn giản à? Chính là vì ngày nào anh cũng có cơm canh nấu sẵn chờ đợi, mà chưa bao giờ tự nấu, nên không biết từ chuẩn bị cho đến khi xào nấu, mỗi ngày mất không biết bao nhiêu thời gian vào chuyện nấu nướng... tuổi xuân và vẻ đẹp của một phụ nữ, đã bị dầu mỡ thiêu cháy hết cả rồi”.
Quản Đồng cảm phục ôm Cố Tiểu Ảnh từ phía sau, thơm vào tai cô, thấp giọng: “Bà xã, em không tầm thường, rất cừ khôi, vất vả nữa...”
Cố Tiểu Ảnh chẳng thèm để tâm đến cái giọng nịnh nọt không kết quả đó, chỉ bĩu môi, lạnh lùng ra lệnh: “Anh bê bát ra bàn ăn đi”.
Khó chịu thật.
Kết quả là mùi vị bát mì vằn thắn này chẳng thể nào ngon được, gói gia vị thêm vào sau đó không hiểu sao ăn kiểu gì cũng có mùi hạt chống ẩm.
Sau bữa tối, Cố Tiểu Ảnh bật cái máy tính xa cách đã lâu ra, vừa vào MSN đã thấy Đoàn Phỉ đang lên mạng, vội tường thuật lại ngay câu chuyện mỳ vằn thắn rồi than thở: “Cái đồ đàn ông, ngoài lên giường ra, đúng là chẳng có một tác dụng gì hết”.
Đoàn Phỉ cười lớn: “Con ruồi nhép ăn giày ăn cả tất, biết lên giường đã là tác dụng quan trọng nhất, chủ chốt nhất rồi!”
Cố Tiểu Ảnh cũng chẳng vừa: “Nhưng cứ dùng mãi một thứ chị không chán sao? Bàn chải đánh răng cứ ba tháng còn phải thay một lần cơ mà”.
“Không chán đâu!” - Đoàn Phỉ đánh máy rất nhanh - “Cái này rất có tác dụng, với lại nếu thay mới, lại lo không biết có bệnh tật gì không, kích cỡ phù hợp hay không phù hợp...”
“Ặc...” - Cố Tiểu Ảnh đang uống nước, suýt chút nữa thì phun cả ngụm nước vào bàn phím. Cô cười rũ rượi một hồi, mới trả lời ngắn gọn: “Cũng đúng!”
Đoàn Phỉ gửi tới một hình mặt cười ngoác miệng, tâm đắc: “Con ruồi nhép, có lúc chị nghĩ, đàn ông đúng là một thứ đồ hay, rất có tác dụng!”
Cố Tiểu Ảnh cười ngặt nghẽo, rồi đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu, vươn thẳng người lên như vừa nghĩ ra điều gì, nhanh chóng trả lời Đoàn Phỉ: “Sư tỷ, chị nói xem hay em sẽ viết một bộ tiểu thuyết lấy tên là: “Hôn nhân giấy” nhỉ? Cứ viết chuyện năm đầu tiên sau khi lấy nhau, một cô gái đã bị người con trai làm cho sống không ra sống, chết không ra chết như thế nào! Giờ thì em đã hiều, tại sao đầu tiên của hôn nhân được gọi là “Hôn nhân giấy”, giấy đấy đúng là giấy ráp! Không phải, mà phải là giấy ăn nhãn hiệu “giấy ráp kim cương”, người ngoài nhìn vào thì tưởng là mềm mại lắm, nhưng thực ra em đang bị người đàn ông ngu ngốc kia mài đến mức không còn bực nổi nữa đây!
“Ha ha ha!” - Đoàn Phỉ cười lớn, trả lời, “Chị không thể nào không nói là em thực sự cực kỳ anh minh thần vũ rồi đấy! Chúc em thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”
“Ặc” - Cố Tiểu Ảnh suýt nữa thì nôn.
Một tháng còn lại trôi qua rất nhanh. Thậm chí có thể nói, trong một tháng ngắn ngủ đó, Cố Tiểu Ảnh chỉ hận không thể biến thành một miếng kẹo cao su, ngày nào cũng dính vào người Quản Đồng. Cứ hết giờ lên lớp là cô không xuất hiện ở trường, mà các bữa tụ tập của đồng nghiệp cô cũng từ chối hết lượt, cứ hết giờ là nhanh chóng về nhà làm vợ ngoan vợ đảm.
Giang Nhạc Dương nhìn là chán hết cả người, không nén nổi cảm phục: “Cô Cố, cô không cần phải biểu diễn thế chứ, làm gì có chuyện cô chẳng tính sổ món nợ cũ? Chẳng phải cái đĩa đã vỡ thì có gắn lại vẫn còn vết đó sao?”
Cố Tiểu Ảnh nhìn Giang Nhạc Dương bằng nửa con mắt: “Chỉ có trẻ con mới ấu trĩ như thế. Cuộc đời con người ngắn lắm, cần phải biết nhanh chóng hưởng thụ, hiểu không hả? Quy tắc tối quan trọng trong hôn nhân là không được so đo quá, cần bi