
Tác giả: Đồng Phi Phi
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134670
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/670 lượt.
một vòng, lại một vòng nữa.
Nước mưa rơi trên mặt Đồng Đồng, giống như những quả bom hẹn giờ, tiếng mưa tí tách như thúc đẩy, chưa đầy vài giây nữa, nơi này sẽ “nổ tung”! Cô không thể cựa quậy, cũng không dám làm gì.
Anh buông tay ra, đồng thời sau lưng vang lên tiếng cửa bị đẩy ra. Ngay lúc đó, Đồng Đồng tát mạnh vào mặt anh. Cô nghiến răng, nhưng không nói được lời nào. Đúng vào lúc đó, cánh cửa sau lưng họ mở ra, ánh sáng ùa vào khoảng không tăm tối, khiến mắt cô không thể không nheo lại.
Lục Hy Thần vẫn đang nhìn Đồng Đồng, tóc anh đã ướt hết, nước mưa theo mắt chia làm hai dòng chảy xuống, anh đưa tay lên quệt đi, chau mày, ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng ở bên ngoài, tỏ ra chán nản.
Trước khi tất cả mọi người mở cửa, thời gian dường như dừng lại, sau đó, cửa mở ra, thời gian lại chạy nhanh như bay… Mọi thứ đều phát triển nhanh tới khó tin, có lẽ vì thời gian trước đó chậm quá. Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào họ, một đám người tay cầm đèn pin, giương ô lên che cho họ, choàng lên người họ những chiếc áo mưa trong suốt, tìm thấy chìa khóa của cô – thì ra nó bị nhét ở trong túi sách của cô, sau đó, mọi người kéo nhau xuống lầu, về ký túc xá…
Hứa Hân Di vui vẻ nắm tay Lục Hy Thần hỏi anh có bị cảnh lạnh không, cứ như thể mình vừa làm một việc khiến anh vô cùng cảm động, có thể vì cô cảm thấy biểu hiện của mình lúc này rất tuyệt.
Về tới ký túc xá, không hiểu vì sao, bỗng dưng Đồng Đồng muốn được nghe giọng nói của Tề Vũ.
Cô lập tức gọi điện cho Tề Vũ, nhưng lại không biết phải nói gì, Tề Vũ hơi lo lắng, hỏi cô:
- Em không sao chứ? Có cần anh tới thăm em không?
Bên cạnh anh hình như có tiếng con gái:
- Sao thế? Cũng khá muộn rồi mà.
Anh nhỏ giọng trả lời – chắc là anh đang nói chuyện với Hạ Dương. Đồng Đồng còn nghe loáng thoáng có tiếng người đụng vào giá vẽ, có tiếng đồ sứ rơi vỡ, còn có tiếng người đang chì chiết.
Đồng Đồng vội vã ngắt điện thoại, quấn một chiếc khăn lông lên đầu ngồi lên giường, ly nước trước mặt còn đang bốc khói. Ánh mắt cô ươn ướt, trong lòng hoang mang không biết phải làm sao. Cô lại nghe thấy tiếng nói vui vẻ của Hứa Hân Di:
- Hy Thần, anh phải uống nước gừng nóng nhé, thơm lắm, có thể khử hàn… Không biết làm? Có cần em làm giúp không… Không, không phiền đâu.
Khi nhìn người khác mỉm cười, anh có nhớ em không?
1.
Mấy ngày sau đó, trong lòng Đồng Đồng cứ luẩn quẩn một câu hỏi – nếu Lục Hy Thần không điên, vậy thì hành động hôm đó của anh ta là thế nào?
Cô quyết định nói chuyện nghiêm túc với Lục Hy Thần, đồng thời phải cảnh cáo anh.
Buổi chiều tan làm ở tòa soạn, Đồng Đồng đi theo Lục Hy Thần xuống lầu, sau đó gọi anh vào rừng long não. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, tia sáng trong ánh mắt của Lục Hy Thần khiến dũng khí của cô giảm xuống mấy phần.
Đồng Đồng cúi thấp đầu đá mấy chiếc lá long não rơi dưới chân mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, nói:
- Tôi thích người khác rồi?
- Anh chàng vẽ tranh đó sao? – Khóe miệng Lục Hy Thần khẽ nhếch lên, còn kèm theo một nụ cười chế giễu. – Chỉ là yêu đơn phương thôi phải không?
Đồng Đồng không muốn nói tiếp, chỉ nặng nề buông một câu:
- Anh chuyên tâm vào Hứa Hân Di đi!
Chuyện này bị Đồng Đồng gác lại một bên. Nếu có thể, cô muốn trực tiếp ấn luôn nút Delete, xóa bỏ toàn bộ chuyện này khỏi đầu óc mình. Mặc dù Hứa Hân Di không biết gì, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.
Về tới ký túc xá, Đồng Đồng phát hiện ra điều mà Hứa Hân Di nói nhiều nhất chính là: Cảm giác của tình yêu thật tuyệt! Hình như cô muốn cả thế giới biết niềm vui của cô, cả ngày chỉ kể về những việc trong mắt người khác chỉ bé như hạt đậu nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc…
- Hy Thần thật là tốt, anh ấy mời tớ đi ăn cá hấp!
- Hy Thần đưa tới về tới cổng ký túc đấy.
- Hy Thần tới Câu lạc bộ Phê bình Điện ảnh để xem phim với tớ, viết bình luận với tớ.
Đồng Đồng nghĩ, Lục Hy Thần đúng là một người hay thay lòng đổi dạ. Mối quan hệ giữa anh ta và Hứa Hân Di vẫn phát triển tốt – chẳng phải bọn con trai con gái trong trường đều như vậy sao, đâu có ai chịu chung thủy với mối tình của mình?
Hứa Hân Di nói:
- Đồng Đồng, sao cậu cứ buồn rầu mãi thế?
- Linh tinh, tớ buồn lúc nào. – Đồng Đồng trợn mắt lên. Hứa Hân Di đưa cho cô một chiếc gương, Đồng Đồng nhìn vào gương, lông mày của cô quả nhiên đang nhíu lại, khóe miệng chảy xuống, trông như thể nợ người ta rất nhiều tiền.
Cô có thể vui được sao?
Tất cả mọi người đều đang khoe khoang hạnh phúc trước mặt cô.
2.
Từ sau lần giảng hòa với Hạ Dương ở rừng long não, ánh mắt sáng ngời của Tề Vũ càng thêm vui vẻ. Anh và Hạ Dương làm lành với nhau rồi, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người cũng thân mật hơn lúc trước. Không khí căng thẳng mỗi khi gặp nhau trước kia đã biến mất, cảm giác này khiến anh rất nhẹ nhõm, rất vui vẻ. Anh nói với Đồng Đồng, anh hiểu ra một đạo lý: Nếu Hạ Dương đã hiếu thắng, nhạy cảm, rất quan tâm tới việc học và thành tích, vậy thì anh nghĩ thoán