Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Huyên Thảo Chưa Tàn

Huyên Thảo Chưa Tàn

Tác giả: Đồng Phi Phi

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134659

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/659 lượt.

ao lạ vậy? – Đồng Đồng thấy thật khó hiểu.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng, sau đó nói:
- Anh có thể hiểu được cô ấy, cô ấy mang trên mình kỳ vọng của gia đình, gia tộc cô ấy có rất nhiều người nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật, cô của cô ấy làm công tác giảng dạy nghệ thuật tại Pháp, chị họ là violonist nổi tiếng, cô ấy…
Đồng Đồng không biết nói lời nào. Gia đình đó quả là khác người! Cô cảm thấy mình không có lý tưởng gì, sống ngày này qua ngày khác, không có tinh thần cầu tiến. Bố thường dạy cô rằng, làm người thì phải cố gắng tiến lên, nhưng cũng phải sống thật vui vẻ. Đồng Đồng chỉ nhớ có câu sau.
Tề Vũ lại nói tiếp:
- Hôm nay Hạ Dương lại tới phòng tranh, cô ấy mang một bức tranh mới hoàn thành cho anh xem. Anh nói tranh của cô ấy không cởi mở, quá câu nệ. Anh khuyên cô ấy không nên chỉ chú ý vào hình thức bức tranh, quá chú trọng vào tiến bộ kỹ thuật vẽ, nên lắng nghe cảm nhận của trái tim mình… Tóm lại là phê bình cô ấy một hồi, cô ấy nổi giận, xé rách bức tranh rồi bỏ đi. Anh lại làm cô ấy không vui rồi. Từ lúc cô ấy đi, anh vẫn ngồi ở đây, tâm trạng rất khó chịu, không vẽ được gì cả.
Chắc là vì Tề Vũ quá nhạy cảm với những việc của Hạ Dương. Vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là người yêu, mối quan hệ thật phức tạp. Trong lòng Đồng Đồng nghĩ vậy, bất giác thấy thông cảm cho Tề Vũ – một người con trai ưu tú như vậy, một cô gái yếu thắng như vậy, liệu bọn họ sẽ thế nào nhỉ? Cô cảm thấy thật không công bằng, thấy mình nên giúp anh, bèn hỏi Tề Vũ:
- Nếu theo em thì hai người vẫn chưa thực sự yêu nhau. Anh đã hôn cô ấy chưa?
- Vẫn chưa. Chưa có cơ hội…
Đồng Đồng nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Anh nên hôn cô ấy, dùng sự dịu dàng của tình yêu để chinh phục cô ấy.
- Em đã hôn người con trai nào chưa?
Đồng Đồng đỏ mặt – từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nói chuyện về nụ hôn với con trai, nhưng cô cố làm ra vẻ bình tĩnh:
- Không nói cho anh biết. Có điều theo kinh nghiệm của em thì anh nên nhìn sâu vào mắt cô ấy vài phút, sau đó hôn cô ấy bất ngờ. – Thực ra những điều này cô đều đọc được trong tiểu thuyết tình cảm.
Tề Vũ nhìn cô nghi hoặc, xem ra anh cũng không có mấy kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Mối quan hệ của đôi tình nhân này trong sáng như một tờ giấy trắng, điều này khiến Đồng Đồng càng thông cảm cho anh hơn. Cô là kẻ ngoài cuộc, nghiêm túc đề nghị anh:
- Con gái thích một nụ hôn thật sâu. Giống như thế này, tới gần một chút, gần một chút! Đúng rồi…
Cô nhìn sâu vào mắt Tề Vũ, dần dần ghé mặt mình lại gần. Tề Vũ cũng nghiêm túc nhìn vào mắt cô, hàng lông mi khẽ động đậy, như cánh chuồn chuồn đang lay động.
Đồng Đồng tiến lại gần Tề Vũ, mắt nhắm hờ, thở nhẹ một hơi lên môi anh.
Hai kẻ ngốc trong sáng, cảm giác này thật là kỳ diệu! Đồng Đồng cảm thấy anh hơi run rẩy.
Đúng vào lúc họ sắp không kìm chế được mình thì bỗng dưng một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đập mạnh vào tường rồi nặng nề bật trở lại – có người lao ra ngoài.
Tề Vũ đứng thẳng người lên, đuổi theo cái bóng, gọi lớn:
- Hạ Dương! Hạ Dương!
Bầu trời tối lại, Đồng Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn thấy một người con gái chạy trong mưa, ném mạnh chiếc ô màu lam nhạt xuống đất. Cô gái cúi đầu, chạy vào trong mưa gió, quần áo cô bị gió thổi bay phần phật – ngay cả lúc cô chạy trong giận dữ, trông cũng vô cùng xinh đẹp.
Làm thế nào bây giờ? Lần này thì hiểu lầm to rồi!
Tề Vũ nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi đuổi theo, trong cơn mưa chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ dần biến mất.
3.
Không lâu sau đó, buổi chụp hình người mẫu trang bìa được ấn định vào ngày chủ nhật.
Lục Hy Thần từ sớm đã tới ký túc đón Hứa Hân Di. Anh mặc một bộ đồ màu trắng, hai tay ung dung đút túi, đi đi lại lại dưới ký túc xá nữ, nhìn anh như nam diễn viên chính trong quảng cáo đồng hồ Thụy Sĩ, thu hút ánh nhìn của mọi cô gái.
Hứa Hân Di ngồi trong phòng trang điểm, như một hoa đán sắp tới giờ lên sân khấu. Cô kẹp hai chiếc kẹp tóc màu hồng phấn, mái tóc dài dịu dàng buông xuống bờ vai, để lộ cái cổ trắng ngần, nhìn như một chú hồ ly con non nớt.
Khi Hứa Hân Di đứng trước mặt Lục Hy Thần, anh ngây người ra. Anh vội nói:
- Em mau đi tẩy trang đi, trang điểm nhạt thôi, tốt nhất là kết hợp với những bộ độ màu xanh lam và màu trắng.
- Vì sao? Như thế này rất đẹp mà. – Đồng Đồng đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
- Đúng là rất đẹp, nhưng rất tầm thường! Tạp chí của chúng ta là tạp chí của trường chứ không phải tạp chí của các ngôi sao.
Nghe những lời này, Hứa Hân Di thấy hơi ngượng ngùng.
Lục Hy Thần ra hiệu bằng mắt cho Đồng Đồng, Đồng Đồng đành đẩy Hứa Hân Di lên phòng, nói:
- Thấy chưa, anh ta là đại diện cho người theo chủ nghĩa bá quyền mà.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, họ vội vã tới nơi chụp ảnh.
Đi đi lại lại trong vườn trường một ngày trời, cuối cùng họ đi tới sân thượng của tòa nhà dạy học, Học viện Văn học. Vì một bên toà nhà trồng toàn trúc, có mấy cành trúc vươn cao bám vào lan can nên cảnh nơi đó nhìn rất đẹp.
Lục Hy Thần ung dung chỉ huy mọi việc, cứ như là đạo diễn phim. Đồ


Insane