XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khát Thú

Khát Thú

Tác giả: Nguyễn Tường Bách

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 134310

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/310 lượt.

ỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, có thể ngâm trong bồn nước lâu quá bị váng đầu, cũng có thể vì quá mệt mỏi, cho nên…”
“Anh sẽ không cho phép em đổi ý” Giọng điệu của anh không cho phép kháng cự.
“Cái gì?” Kiều Diệc Oản gần như vẫn chưa ý thức được nguy hiểm sắp tới, để cốc xuống, đứng lên “Anh lớn hơn tôi nhiều tuổi, lại đã đính hôn, cho nên kinh nghiệm này nhất định phong phú vô cùng, anh hẳn là phải hiểu rõ hơn tôi, ‘làm tình’ cùng lắm cũng chỉ là một sự việc, không thể nói lên giữa chúng ta có quan hệ gì chặt chẽ không thể rời, có đúng không? Nữ sinh như tôi, anh ra được có thể bắt được một đống lớn, có gì mà tốt? Anh cứ thả tôi ra, để tôi tự sinh tự diệt đi”
Anh trầm mặc đi theo cô tới trước cửa.
Cô cầm túi nhỏ, chuẩn bị đổi giày ra cửa.
“Đồ của tôi tạm thời gửi ở chỗ này được không? Hôm nay tôi đi phòng” Kiều Diệc Oản cắm đầu cắm cổ nói xong, định đưa tay mở cửa.
Nhưng một lực rất lớn đã lôi cô lại, mạnh mẽ ngã vào ngực anh.
Hai cánh tay anh kìm nén tức giận, cường ngạnh như gọng thép.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Diệc Oản dính vào bộ ngực rộng rãi cường tráng của anh, cảm giác rắn chắc này làm cô đỏ mặt, anh lại còn tức giận mà tim đập mạnh, khiến cho tim cô cũng không tự chủ đập theo.
“Kiều Diệc Oản, em nói cho anh biết, rốt cuộc anh phải làm sao mới giữ được em?” Khuôn mặt anh tái mét, nóng nảy gầm thét “Sao em lại không thấy được sự chân thành và cố gắng của anh? Rốt cuộc em muốn gì? Anh trai em đã kết hôn rồi, rốt cuộc đến khi nào em mới từ bỏ? Anh mới là người có thể che chở em, yêu thương em, rốt cuộc em có hiểu hay không?”
“Hà Dĩ Mục”
Kiều Diệc Oản sự tức giận của anh dọa cho sợ.
Giây phút này cô rất sợ, trong mắt anh sự thâm tình xen lẫn thú tính cuồng dã, giống như muốn nuốt chửng cô”
Trước cô cố gắng biểu hiện ra là không thèm để ý, nhưng đương nhiên là anh cũng không định thả cô ra.
“Hà Dĩ Mục, anh đừng như vậy… Trước kia là anh không đúng, nhưng đêm qua là tôi không đúng, tôi quá yếu đuối, muốn nắm chắc tấm ván, tôi…”
“Anh không cho phép em đổi ý!” Anh quả quyết cắt đứt lời giải thích của cô “Anh cam tâm tình nguyện làm tấm ván của em, để em cầm tù! Không có tấm ván như anh, về sau em sẽ sống tiếp thế nào?”
“Nhưng mà…”
“Chết tiệt! Anh còn tưởng em đã có một chút thỏa hiệp, ai ngờ ngủ một giấc dậy đã trở mặt, anh hận không thể đánh cho em một trận”
“Anh không thể làm thế, tôi là người lớn rồi” Kiều Diệc Oản lập tức dùng tay bảo vệ mình.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của cô, sự cường thế của anh trong nháy mắt tản đi, anh chỉ cảm thấy cả người bất lực, cô luôn khiến cho anh không biết phải làm gì.
Đối với Kiều Diệc Viễn tình cảm của cô sâu nặng như vậy, mà lại vô tình với anh như thế.
Trong miệng cô lúc nào cũng nói muốn hưởng thụ giàu có, nhưng ánh mắt lại chẳng nhìn đến ví tiền đàn ông.
Cô làm ra vẻ hời hợt với sự kích tình đêm qua, nhưng thực tế khi cô nói phụ nữ cũng có lúc xao động, cái mũi vì căng thẳng mà đổ mồ hôi.
Cái tiểu ngu ngốc ăn ở hai lòng này, tự mình không làm rõ được tình cảm hỗn loạn của mình, không thể làm gì khác không thể chờ đợi né tránh khỏi anh.
Hà Dĩ Mục hơi co khóe miệng, bất đắc dĩ nhìn cô một lúc lâu, mới kéo cô vào ngực thật chặt, thở dài thườn thượt.
“Oản oản, ở lại bên anh, anh sẽ cho em cả thế giới”
Cô cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với sự mềm yếu của anh.
“Hãy là nữ vương của anh đi”
“Anh tin chắc là nữ vương chứ không phải nữ đầy tớ chứ?” Kiều Diệc Oản vùi mặt trong bộ ngực nở nang của anh, ngột ngạt nói.
“Cho dù là đầy tớ, chắc chắn cũng là một đầy tớ được chủ nhân phục vụ đến hư”
“Nhưng em cảm thấy cuộc đời em như vậy sẽ không còn hi vọng nữa” đầy tớ lại còn hư thì càng đưa đám.
“Kiều Diệc Oản, anh có điểm nào không tốt?”
“Hà Dĩ Mục, anh thì có điểm nào tốt? Anh lớn hơn tôi hơn mười tuổi, lại còn từng đính hôn thất bại. Còn nữa…. một đại nam nhân cả ngày cứ vây quanh một đứa nhóc, không làm việc đàng hoàng, lại còn…”
“Trời ạ…! Thì ra tội danh của anh nhiều như vậy” Hà Dĩ Mục cắt đứt lời cô “Không biết tiểu thư Kiều Diệc Oản trẻ tuổi lương thiện có thể cứu vớt kẻ tội nhân như anh đây không”
“Em thèm vào quản anh” Kiều Diệc Oản chu miệng lên, tay ra sức đẩy muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.
Anh ôm cô ngồi trên ghế salon, để cô dạng chân ngồi trên đùi mình, rốt cuộc hai người đối mặt với nhau.
“Oản oản, tốt nhất em nên hiểu, anh sẽ không thả em”
“Oản oản, tốt nhất em nên hiểu, anh sẽ không thả em”
“Vì sao?” Kiều Diệc Oản hoang mang không hiểu
Rốt cuộc cô có điểm gì đáng giá để cho một người đàn ông phải vì cô như vậy?
“Nhóc ạ” Hà Dĩ Mục dịu dàng cúi đầu, hôn lên trán cô “Em không biết anh thích em đến mức nào, yêu em đến mức nào đâu, anh ngày nào cũng đứng bên cửa sổ nhìn em đi vào quán café, nhấp một ngụm café, cô độc ăn trưa một mình, sau đó đổ phần còn lại rồi im lặng rời đi”
Kiều Diệc Oản trợn to hai mắt “Anh theo dõi tôi?”
“Đó là vì yêu nên nhìn chăm chú”
“Có mà biến thái”