
Tác giả: Chiêm Qua
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 134730
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/730 lượt.
iên luống cuống.
Mẹ anh bảo: “Trước đây bác có đọc sách của cháu. Bác thấy văn phong tiểu thuyết rất sâu lắng, còn tản văn viết rất có tầm nhìn. Bình Tử có phúc mới lấy được cháu.”
Đường Đường có chút chột dạ, cúi đầu xuống hỏi nhỏ: “Ba mẹ cháu có nói chuyện gì khác không ạ?”
Bình Tử đột nhiên chen ngang: “Những chuyện em gặp phải ngày xưa anh đều nói cho ba mẹ rồi. Vậy nên sau khi ba mẹ anh tới thăm nhà hai bác liền muốn tới Bắc Kinh để gặp em.”
Nghe xong, cô càng chột dạ hơn, nhìn Bình Tử bằng ánh mắt hung tợn.
Mẹ anh hiểu ý, vỗ nhẹ lên vai cô: “Các bác muốn tận mắt được gặp cháu, cháu đã phải trải qua bao vất vả như thế nhưng vẫn trở thành được một nữ nhà văn sáng giá. Có thể thành con dâu, các bác rất vui mừng. Còn Bình Tử không giống cháu, nó là con một, trước đây nó cũng được nuông chiều lắm, mong cháu sau này cũng phải nhân nhượng cho nó.”
Đường Đường nghe xong mấy lời này, nước mắt bỗng nhiên chảy giàn giụa.
Bình Tử chuyển hướng: “Lễ gặp mặt cho con dâu đâu ba mẹ?”
“Ừ, làm sao mà quên được!” Mẹ anh được nhắc nhở, quay người sang lấy trong túi ra một chiếc vòng ngọc rồi đeo vào tay cô.
Đường Đường giật mình từ chối, “cháu không dám nhận đâu!”
Ba anh nói: “Cháu cứ nhận đi, chiếc vòng này là của mẹ bác, năm đó mẹ bác đã trao cho mẹ Bình Tử, bây giờ nó là của cháu. Hai bác cũng gửi gắm Bình Tử cho cháu!”
Cô lắc đầu, miệng nói không ngớt: “Cháu tạm thời vẫn chưa nói đến chuyện có kết hôn hay không. Hơn nữa sau này hai bác có thể không được ôm cháu nội đâu. Cháu không dám nhận ạ!”
Hai ông bà lặng người.
Ba anh quan sát cô một lúc rồi mới nói: “Chuyện cháu không còn khả năng sinh nở bác đã biết. Sau này hai đứa kết hôn, muốn có con thì nhận nuôi một đứa cũng được. Bác và bên thông gia cùng trông cháu cho. Cháu còn suy nghĩ gì nữa? Hay tại Bình Tử đối với cháu chưa đủ tốt, cháu không tin nó?”
Đường Đường lắc đầu.
Mẹ anh nói: “Cháu có kế hoạch gì phải không? Các bác có thể giúp được gì không?”
Cô im lặng một lát rồi mới nói: “Cháu muốn các bác cho cháu thời gian khoảng hai năm để xem cháu có thể là một người con dâu tốt được hay không.”
Ba anh cũng trầm tư một hồi rồi trả lời thoải mái: “Được! Trong thời gian đó cháu cũng quan sát Bình Tử xem nó có thể là chồng tốt được không.”
Bình Tử cũng gật đầu, “anh hiểu rồi. Trong thời gian đó em cũng muốn xem Lý Cường và Văn Văn tiến triển thế nào phải không? Anh biết em không còn niềm tin gì về tình yêu và hôn nhân nữa nên muốn xem xét. Được, hai năm thì hai năm.”
Cô cúi đầu: “Cũng không chỉ như thế ạ.”
Bình Tử: “Em còn kế hoạch gì khác sao?”
Cô gật đầu, “em luôn nghĩ, tại sao mẹ Lý Cường và mẹ Quang Tử cùng bị mẹ chồng ức hiếp nhưng cách họ đối xử với con dâu sau này lại khác nhau?”
Ba anh: “Với những người biết tự kiểm điểm, làm điều gì đúng họ sẽ tự hào, làm chuyện sai họ sẽ sám hối, bởi vậy họ sống sẽ rộng lượng hơn.”
Đường Đường: “Cháu thường nghĩ, hi vọng của một quốc gia, một dân tộc có lẽ đặt lên vai của người phụ nữ. Vì những người này tương lai đều thành các bà mẹ. Những điều giáo dục thuở ban đầu của con đều do mẹ đảm nhiệm, bởi vậy, nếu người phụ nữ có trình độ cao hay thấp đều ảnh hưởng nhất định đến những tố chất phát triển tổng hợp của đứa trẻ sau này. Thử nghĩ mà xem, nếu trình độ văn hóa của người phụ nữ có hạn, không có tri thức thì thử hỏi thế hệ tiếp theo sẽ như thế nào? Cuối cùng cháu cũng hiểu ra lý do tại sao những nước lạc hậu không nâng cao được tố chất công dân. Vì phụ nữ nước họ ngày ngày ở nhà làm việc, không nhận được cả mặt chữ. Điều này giống thời cổ đại của chúng ta, phụ nữ chỉ cần đức không cần tài, hơn một nửa dân số không có văn hóa, nền kinh tế không tự chủ được thì đều trở thành gánh nặng xã hội, làm sao phát triển được?”
Ba anh gật đầu, “con bé này đúng là có tầm nhìn, cháu có dự định gì phải không?”
Đường Đường đáp: “Cháu đang ở trên mạng liên lạc với người bạn học cũ, cô ấy nói có người em gái đang ở vùng núi Tây Nam còn tham gia tình nguyện “Kế hoạch Xuân nụ”, chủ yếu đi vận động bà con vùng cao cho các trẻ em nữ được đến lớp. Ngoài ra, họ còn gây quỹ cho trẻ em thất học. Cháu cũng mới mang tiền đóng thuế sách mới – khoảng mười vạn đến để quyên góp.”
Bố mẹ Bình Tử hỏi, “cháu định làm gì phải không?”
Đường Đường gật đầu, “Cháu muốn dùng hai năm tới để lên vùng núi phía Tây, đi cùng các bạn tình nguyện viên tới vận động những trẻ em thất học. Đồng thời cháu cũng muốn dùng tầm ảnh hưởng của mình để quyên góp tiền. Rồi cháu cũng muốn viết một cuốn sách về sự khác biệt giữa bé gái thất học và được đi học. Nếu sách đó không bán được cháu sẽ mang đi phát miễn phí. Mục đích của quyển sách đó ở chỗ muốn mọi người hiểu được trẻ em gái được đi học thì tốt thế nào, một mặt các em sẽ nhận được những thành tích của chính mình, mặt khác, sau khi được đi học, những việc nhà của các em cũng sẽ được giảm nhẹ. Trong hai năm này, cháu sẽ đi quyên góp và vận động, thăm viếng, để những ông bố bà mẹ còn tư tưởng không cho con đi học sẽ nhận thấy mọi chuyện. Điều này cũn