Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Tác giả: Chiêm Qua

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 134731

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/731 lượt.

g thứ có được cũng có thể mất đi. Cô mất đi mối tình đầu, nhưng nhìn rõ chân tướng người mình yêu thương, lấy gian khổ làm động lực, rồi trở thành nhà văn có sách bán chạy. Có lẽ số mệnh con người không để ý xem bạn gặp phải những điều gì, nhưng lại để ý cách bạn đối đãi với những gì mình gặp phải.
Cô mỉm cười, “Cũng tốt thôi, tôi đồng ý sẽ giữ mối liên hệ với anh. Chuyện năm xưa đã khiến tôi lột xác để trở thành Lâm Tiểu Đường, Thượng đế cũng rất công bằng. Vậy thôi, tôi phải về rồi, các bạn đang đợi tôi về ăn.”
Nụ cười của cô càng khiến Quang Tử thấy hổ thẹn.
Khi cô đang vẫy tay chào tạm biệt, một bóng đen ập đến với tốc độ nhanh rồi đẩy mạnh vào người cô, hất cô ra đường cái.
Kít… Chiếc xe bus đột ngột dừng lại, taxi đằng sau đập mạnh vào đuôi xe bus.
Đường Đường cũng đứng không vững, đầu đập lên xe bus.
“Mẹ… Đừng!” Quang Tử hét đến lạc cả giọng, sắc máu nhuốm trong ánh chiều tà.
“Đường Đường, Đường Đường!” Cô tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy anh thất thần đến vậy.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao thế này?”
Văn Văn đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng, “Bác sỹ nói cậu có thể bị chấn thương não nhẹ. Sao rồi, có nhận ra mình không?”
Đường Đường không kịp phản ứng, “Mọi người?”
Văn Văn cuống lên: “Cậu mất trí rồi sao? Chết rồi!”
Tiểu Mỹ vỗ nhẹ vào vai Văn Văn, “Xem nhiều phim Hồng Kông quá rồi đấy!” Nói xong cô quay sang hỏi Đường Đường: “Thế nào rồi, còn đau đầu không? Cậu biết chuyện gì xảy ra không?”
Đường Đường đứng dậy mới thấy đầu thật đau nhức, khẽ nhăn mày lại rồi bảo: “Yên tâm đi, mình không sao đâu. Vẫn nhớ mọi người mà nhưng đầu hơi đau một chút. Mình nhớ khi ấy đang đứng nói chuyện với Quang Tử thì có người lao đến đẩy mình xuống.”
Bình Tử ôm cô vào lòng, “Em không sao rồi. Hóa ra mẹ anh ta là kẻ điên, mắc chứng tâm thần phân liệt bao năm rồi. Bà ta đi theo Quang Tử ra ngoài, nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau thì cơn điên lại nổi lên, đẩy em ra ngoài để bị xe tông vào. Đội cảnh sát bên đường đã tóm bà ta lại, sau khi thẩm tra phát hiện thần kinh bà ta không ổn định nên đã giao cho bác sỹ khoa thần kinh, kết luận cuối cùng đưa ra là bà ta mắc chứng thần kinh phân liệt nhiều năm rồi.”
Đường Đường hiểu ra, “Em hiểu rồi. Mẹ Quang Tử là người điên, do đó năm ấy đã ra tay hãm hại em. Quang Tử sợ cảnh sát đến bắt nên vội đưa mẹ đi trốn, sau đó cũng chẳng dám sáng tác nữa vì sợ cảnh sát lần ra manh mối. Nhưng tại sao bà ta lại ra tay với em?”






Đi ra và đi vào
Du đãng! Trong một thành phố lạ, những phồn hoa hào nhoáng trước mắt. Một người có thể đi đâu? Mối tình sẽ bị lãng quên vứt bỏ ở đâu?
Lưu lạc! Trong nỗi đau của con tim, sự cô đơn lúc gần lúc xa. Con tim bị xé rách như thế nào? Câu chuyện cổ tích có thể bị nghiền vụn ở đâu?
Những ngày tháng yêu nhau thật đẹp, sau khi tình cảm nở rộ lại khô héo. Ai muốn đối diện với nó?
Kết thúc quá mệt mỏi, những ngày tháng gần nhau quá vụn vặt, sớm sớm chiều chiều rồi cũng uể oải, ai nhẫn tâm nỡ gay gắt?
“Năm đó, mẹ thường xuyên phải đi ăn xin nhưng ngay cả người quen cũng không ai cho. Đã thế họ còn nói rằng mẹ có âm mưu hãm hại cả mẹ chồng nên đây là quả báo của mình.”
“Mẹ tôi cuối cùng đưa tôi ra khỏi thị trấn đó để tới một nơi khác, bắt đầu một cuộc sống bình yên nhưng vất vả.”
“Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau bao năm tháng như thế, tôi thề rằng cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.”
“Có lẽ mẹ cũng bị ảnh hưởng rất lớn từ bà nên hai chữ Bát tự cũng hằn sâu trong tâm trí bà.”
“Sau khi tôi và Đường Đường bắt đầu sống chung với nhau, mặc dù sống hạnh phúc nhưng trong lòng tôi vẫn thấy thấp thỏm không yên. Cho đến khi Đường Đường thông báo với tôi cô ấy đã mang thai, tôi khi ấy đã nghĩ đến lúc mình phải chịu trách nhiệm của người đàn ông, tôi trở về và nói chuyện với mẹ. Mẹ lập tức truy hỏi tôi ngày sinh của cô ấy rồi lôi lịch Âm ra đối chiếu ngày tháng. Thầy bói nói gì tôi cũng không rõ nhưng mẹ bảo phải dẫn bà đi gặp Đường Đường, bà nói sợ sau này mẹ chồng nàng dâu không dễ hòa hợp nên cần phải dung hòa với nhau trước. Nghe mẹ nói câu đó, tôi tưởng rằng bà đã chấp nhận chuyện của hai chúng tôi.”
“Khi chuyện đã xảy ra mẹ mới nói với tôi, thầy bói bảo Bát tự của Đường Đường không tốt, không chỉ khắc với tôi mà đứa con sau này sinh ra cũng sẽ khắc với tôi. Nghe vậy bà bắt đầu cho xạ hương vào canh rồi đẩy cô ấy xuống dốc…”
“Có lẽ sau khi làm hại cô ấy, tâm lý của bà thấy bất an. Đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng. Bà sợ đứa trẻ chưa được sinh ra đời đến tìm bà để báo thù.”
“Căn bệnh thần kinh phân liệt của bà cũng từ đó mà nặng thêm. Tôi đưa mẹ đi khám thì bác sỹ nói thực ra căn bệnh này đã ủ bao năm nay rồi, chỉ cần có nguyên nhân là nó phát ra.”
“Từ đó, tôi đành phải mai danh ẩn tích, chỉ sợ mọi người có thể tìm ra dấu vết của mình; một mặt tôi cũng thấy vô cùng hổ thẹn với chú của Đường Đường – người thầy mà tôi một mực tôn kính. Sáng tác thơ thì tôi không thể nữa rồi, tôi không muốn làm vấy