
Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm
Tác giả: Chiêm Qua
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 134723
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/723 lượt.
bẩn lên những dòng chữ tinh khiết.”
Mọi người vô cùng im lặng, khi đó không ai biết nói gì.
Đường Đường gật đầu như đã có chút bình thường trở lại, “Do vậy anh chỉ có thể đưa bà đi chạy trốn chứ không thể trị liệu bình thường được.”
Quang Tử nói: “Mấy năm nay sức khỏe của bà rất tốt, không làm hại ai cả. Vì vậy anh nghĩ để mẹ ở bên càng an toàn hơn. Mấy năm gần đây bà còn giao tiếp được với những người bình thường khác, bởi vậy anh nghĩ chỉ cần mình tìm được một người vợ có Bát tự phù hợp rồi kết hôn thì có thể chăm sóc tốt cho bà hơn.”
Đường Đường lại thở dài, “Anh đừng bắt một người con gái nào nhảy vào lửa nữa. Anh có thể bảo đảm bi kịch như năm trước không bao giờ xảy ra nữa không? Anh là một người con hiếu thảo nhưng không hề là một người chồng tốt. Anh đã chọn con đường làm người con hiếu thuận thì đừng bao giờ làm liên lụy đến người khác nữa, coi như tích đức cho chính mình và cho mẹ đi.”
Quang Tử khẽ gạt nước mắt rồi hơi mỉm cười, “Bây giờ nói điều đó cũng không có tác dụng gì rồi. Mẹ anh lại làm hại đến em, cho dù em không tố cáo nhưng cũng có hai người cảnh sát ở đó làm chứng. Hiện tại phía cảnh sát đã có đủ bằng chứng để đưa bà đến viện tâm thần rồi. Bây giờ điều duy nhất anh có thể làm là xin chuyển viện.”
Đường Đường: “Anh định đi đâu?”
Quang Tử: “Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng khí hậu phương Nam ấm áp cũng phù hợp với người có bệnh. Anh định tìm một thành phố nhỏ phương Nam để định cư sau đó tìm cách đưa mẹ về đó.”
Nói xong anh quay người đi về phía cửa.
“Quang Tử hãy đợi đã.” Tiếng của Bình Tử đột nhiên vang lên.
Quang Tử dừng lại, nhìn Bình Tử bằng ánh mắt ngạc nhiên. Anh ta định thay cô cho anh một trận sao? Điều này anh cũng chấp nhận. Anh nhắm mắt lại chờ đợi những cú đấm.
“Tôi có tờ danh thiếp này. Đây là danh thiếp tổng biên tập một tờ tạp chí văn nghệ ở Dương Châu. Trước đây tôi phụ trách chức biên tập ở tòa soạn này. Tổng biên tập năm tới nghỉ hưu rồi, ông ấy vẫn đang đi tìm người kế nhiệm phù hợp. Anh cầm tờ danh thiếp và hồ sơ tới Dương Châu đi, tý nữa tôi sẽ gọi điện cho tổng biên tập. Dương Quang là thần tượng thời thiếu niên của tôi, cũng là nhân vật có tiếng trong diễn đàn thơ ở Dương Châu. Nếu tôi nói với ông ấy anh đồng ý nhận việc, chắc ông ấy sẽ vui mừng lắm.”
Quang Tử mở to hai mắt, không dám tin vào những gì người đàn ông đang đứng đối diện mình nói.
Bình Tử đưa anh tấm danh thiếp, mỉm cười nhìn Đường Đường. Trong ánh mắt của cô dường như cũng nở nụ cười ngọt ngào.
Quang Tử không hiểu: “Sao anh lại muốn giúp tôi?”
Bình Tử lắc đầu, “tôi không giúp anh, tôi đang muốn giúp người bạn cũ – tổng biên tập của mình, ông ấy cả đời cống hiến cho văn đàn thơ của Trung Quốc, bây giờ đến lúc được an tâm để nghỉ hưu rồi. Nhưng anh cũng nên biết mức lương ở đó không cao, chỉ có thể duy trì được cuộc sống tối thiểu thôi.”
Quang Tử định thần lại, như đã tin vào những gì diễn ra trước mắt. Anh nhìn lại tấm danh thiếp rồi nhét vào túi áo ngực rồi cười bảo, “Anh yên tâm đi, sau bao năm làm con buôn văn hóa, tôi cũng có những ý niệm của riêng mình. Không dám nói có thể đưa tờ tạp chí này nổi tiếng quốc tế nhưng tôi có lòng tin sẽ đưa nó phát triển rộng rãi hơn, càng nhiều bạn đọc biết đến nó hơn!”
Bình Tử đưa tay ra bắt Quang Tử rồi nói, “Tôi sắp xuất bản sách rồi, tự bỏ chi phí. Trang bìa và hình minh họa do Đường Đường làm giúp, tôi muốn nhờ anh viết lời tựa.”
Quang Tử nắm chặt tay Bình Tử, người hơi run run, “Nếu anh thấy tôi thích hợp…”
Đường Đường nhìn vào mắt hai người đàn ông không nói gì.
Văn Văn và Tiểu Mỹ cùng thu dọn hành lý, Bình Tử đẩy cửa bước vào, “Thủ tục xuất viện đã xong cả rồi, chúng mình đi thôi.”
Đường Đường uể oải duỗi người, “Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn này. Đã sớm nói với mọi người mình không sao rồi mà, cứ làm to chuyện lên thôi.”
Bình Tử nói với Đường Đường, “Em nhanh chóng đi rửa mặt chải đầu đi. Mai ba mẹ anh lên Bắc Kinh, họ muốn tới thăm em!”
Đường Đường đẩy anh ra, “Sao cơ? Sao không nói sớm cho em?”
“Không phải em vẫn trong viện sao? Không kịp nói với em.” Vẻ mặt của anh như người vô tội.
Cô vô cùng bất an, “chết rồi, em không gặp có được không, thấy lo lắm.”
Bình Tử vuốt mái tóc dài của cô, “cô con dâu xấu này sớm muộn cũng phải gặp ba mẹ chồng thôi. Đừng sợ, ba mẹ anh tốt lắm.”
Đường Đường vẫn hơi chần chừ, “nhưng em còn có dự định khác nữa.”
Văn Văn nói chen ngang: “Đừng nói gì nữa, mau về nhà thôi.”
Đường Đường bước vào phòng, thấy Bình Tử đang ngồi ở đó, bên cạnh anh, một cặp vợ chồng đã có tuổi đang ngồi uống trà, biết là ba mẹ anh, cô vội vàng chạy lại chào đón.
Mẹ anh đứng dậy, kéo tay cô ngồi xuống rồi cười bảo: “Đúng thật, nhìn cháu trông xinh hơn trong ảnh nhiều!”
Cô vội vàng: “Bác đã xem ảnh cháu rồi ạ?”
Ba anh cũng cười, “Trước khi từ Dương Châu đến Bắc Kinh, hai bác có ghé qua Nam Kinh thăm ba mẹ cháu. Họ có cho hai bác xem ảnh của cháu hồi nhỏ và lúc lớn.”
Đường Đường hoảng sợ quay sang nhìn Bình Tử rồi nhìn lại ba mẹ anh, chân tay tự nh