Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134295

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/295 lượt.

Nói xong, anh ta đưa cho cô một hộp gấm bằng cả hai tay. Tĩnh Uyển lòng rối như tơ vò, còn hơi chần chừ, người đó đã mở nắp hộp ra, hóa ra bên trong lại là một cành lan Thiên Ly. Khóe miệng cô hơi mấp máy, người đó đã nói: “Doãn tiểu thư chắc nhận ra loại hoa lan này, mười sáu tỉnh phía Bắc chỉ có một cây lan Thiên Ly duy nhất”.
Người đó tuy mặc thường phục nhưng vẻ mặt cảnh giác, rõ ràng là người rất nhanh nhẹn, lanh trí. Cổ họng cô khô rát: “Anh có việc gì không?”.
Khẩu khí người đó vẫn rất cung kính: “Mong Doãn tiểu thư nể mặt cây lan Thiên Ly này có thể đi chỗ khác nói chuyện không?”.
Cô nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được thôi”.
Người đó kính cẩn nói: “Xe của chúng tôi ở bên ngoài, nếu tiểu thư thấy không tiện có thể đi xe của mình”.
Tĩnh Uyển nói: “Không cần”.
Cô không hề nói gì thêm, chỉ đi xuống lầu nói với bác Ngô mình phải ra ngoài một chuyến, bác Ngô nói: “Ôi chao, tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỷ đó”.
Tĩnh Uyển nói: “Vương tiểu thư ốm nặng, dù thế nào cháu cũng phải đi gặp mặt cô ấy”. Bác Ngô biết tính khí cô, đành lấy áo khoác và ví cho cô, tiễn cô ra ngoài.
Cô lặng lẽ ra khỏi nhà, vì khách khứa đông cho nên bên ngoài nhà đậu rất nhiều xe. Cô để Nghiêm tiên sinh đó dẫn đường, lên một chiếc xe rời đi, cũng chẳng ai chú ý tới cô. Chiếc xe đó chạy một mạch ra khỏi thành, tim cô đập thình thịch như trống đánh liên hồi.
Cảnh vật bên ngoài cửa xe lướt qua, xe đi rất nhanh, cô hỏi: “Đi đâu vậy?”.
Vị Nghiêm tiên sinh đó nói: “Đến Càn Sơn”.
Cô “ồ” một tiếng rồi không hỏi nữa.
Càn Sơn nằm ở ngoại ô Càn Bình, người giàu trong thành Càn Bình đều có biệt thự ở Càn Sơn, học theo cách của người Tây, đến chủ nhật cả nhà ra khỏi thành lên núi nghỉ ngơi. Hôm nay vừa hay là chủ nhật, nên con đường lên Càn Sơn xe cộ đi đi lại lại như mắc cửi.
Xe lái thẳng lên núi, vùng đó toàn biệt thự lác đác xen giữa núi, mỗi căn cách nhau rất xa, dưới ánh nắng chỉ thấy nhà trắng, mái đỏ kiểu Tây lướt qua cửa xe. Đường núi ngoằn ngoèo, tuy đường bằng phẳng, nhưng trái tim của Tĩnh Uyển chỉ không ở yên, giống như linh cảm được điều gì đó. Cô chỉ mong mau đi hết con đường này, nhưng cũng thầm mong tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng đi hết con đường này.
Cuối cùng đã đến nơi, một biệt thự nằm rất sâu, xe đi thẳng vào trong, hai bên đều là cây cối cao ngất, thuận theo núi lên trên, rẽ mấy lần mới nhìn thấy căn nhà kiểu Tây thấp thoáng sau tàng cây xanh. Tĩnh Uyển biết rõ nơi này không giống với các biệt thự khác ở Càn Sơn, nhưng trái tim chỉ thấp thỏm không yên, đến tận lúc xuống xe, cảm giác do dự và bất an không thể giải thích vẫn như hình với bóng.
Người hầu mở cửa xe giúp cô, vị Nghiêm tiên sinh đó đi phía trước dẫn đường, trong biệt thự bài trí rất tiện nghi, nhưng cô nào có tâm trạng quan sát kỹ, chỉ thấy trong phòng khách có người đi ra, hình bóng đó rất quen thuộc, trái tim cô chùng xuống, cũng không biết là vui hay buồn, khẽ gọi một tiếng: “Hà tiên sinh”.
Cô dừng lại một lát mới nói: “Hóa ra là anh”.
Hà Tự An vẫy vẫy tay, cảnh vệ họ Nghiêm đó cũng lui ra ngoài. Hà Tự An rất khách sáo hành lễ, nói: “Doãn tiểu thư, vì chúng tôi không tiện lộ mặt nên mới dùng cách này mời cô đến, thất lễ rồi, mong cô tha thứ”.
Tĩnh Uyển mỉm cười nói: “Chiến sự Thừa – Dĩnh đang quyết liệt, anh mạo hiểm đến Càn Bình chắc có việc quan trọng, nhưng không biết Tĩnh Uyển có giúp được gì không?”.
Hà Tự An cười khổ, tiếp theo lại thở dài một tiếng, Tĩnh Uyển biết anh là cánh tay đắc lực nhất của Mộ Dung Phong, thấy anh buồn bã không vui, mặt mày chau lại, bất giác buột miệng hỏi: “Cậu Sáu sao rồi?”
Hà Tự An không trả lời, chỉ đưa tay chỉ một căn phòng phía hành lang. Tim Tĩnh Uyển nhói lên, cô không dám nghĩ gì, chỉ chậm rãi bước đến, cuối cùng mở cửa phòng ra, cảm thấy hơi thở gần như tắc nghẹn, cả cơ thể cứ đờ ra.
Trong giây lát, cô nghi ngờ mình nhìn nhầm, nhưng rõ ràng như thế. Tuy ánh sáng trong phòng âm u, anh mặc một chiếc áo dài, dáng vẻ đó giống con cái nhà giàu bình thường, nhưng hình bóng lại quá đỗi thân thuộc, ánh mắt vẫn như thế, trong đôi mắt ấy lóe lên những tia sáng rực rỡ, lại như có những ánh sao mờ xanh đang nhấp nháy.
Giống như dời núi lấp bể, tay cô đặt trên ngực, vì trái tim ở đó đập gấp như thế, nhanh như thế, giống như có thứ gì muốn nhét vào trong, cây lá bên ngoài cửa sổ lay động trong gió, còn cô giống như chiếc lông vũ trong gió lớn, bất đắc dĩ bị kéo vào vòng xoáy gào thét đó. Cô biết rất rõ tất cả đều là thật, nhưng xung quanh yên ắng, bóng cây in trên nền nhà, tán cây lưa thưa xen kẽ, giống như cảnh quay lặng như tờ trong phim, còn anh chỉ im lặng đứng ở đó, trong ánh mắt có sự điên cuồng và nồng cháy không thể cưỡng lại. Cô đứng đó như ngẩn ngơ.
Giọng nói của cô xa lạ đến mức không giống như của mình: “Anh điên thật rồi”.
Anh mỉm cười, nụ cười của anh lẫn vào trong bóng cây, giống như một tia nắng ngẩn ngơ: “Anh điên thật rồi mới thích em đến phát điên như vậy”.
Câu nói này anh đã từng nói lúc ở Thừa Châu, trên môi cô vẫn còn lưu lại sự nồng


XtGem Forum catalog