
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134301
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/301 lượt.
n cạnh cô, mặt trời đang chầm chậm lặn xuống, giống như một quả trứng treo trên cửa sổ kính, chậm chạp rơi xuống, chậm chạp nhưng rơi thẳng, không thể kéo lên được.
Trong tay anh cầm lên một chiếc hộp nhung màu vàng nhỏ, nói với cô: “Bất luận thế nào, Tĩnh Uyển, anh hy vọng em sống hạnh phúc. Sau này… sau này e rằng chúng ta chẳng còn mấy cơ hội gặp nhau, thứ này là mẹ anh để lại lúc còn sống, anh luôn muốn tặng em”.
Cô không nhận lấy cũng không nói gì, anh từ từ mở hộp ra, trong tích tắc, ánh sáng lấp lánh chiếu thẳng vào khuôn mặt cô, ánh sáng đó không hề chói mắt, ngược lại rất ấm áp. Cô biết anh đã tặng thì nhất định là đồ rất có giá trị, nhưng không ngờ là một viên ngọc trong veo, còn to hơn trứng chim bồ câu như thế, phát ra thứ ánh sáng chuyển động kỳ lạ, khiến người ta yên lặng nín thở.
Ánh chiều tà tuyệt đẹp chiếu rạng giữa trời, bầu trời giống như chiếc đĩa phẩm màu bị đổ, màu tím, màu vàng, màu đỏ, màu xanh, màu hồng… đằng sau anh đều là ánh mặt trời rực rỡ, ánh chiều tà màu vàng cuối cùng bao phủ lấy anh, ngược ánh sáng, mặt anh nhìn không rõ, nhưng viên ngọc trong tay anh vẫn trong sáng như ánh trăng dưới chiều tà, lưu chuyển và phản chiếu lại ánh chiều rực rỡ: “Đây là cống phẩm của Hợp Phố thời Càn Long, vì rất hiếm cho nên gọi là “Thần Châu”, tức là là thần châu trong truyền thuyết”.
Cô nói: “Thứ đồ quý như vậy em không thể nhận”.
Gương mặt anh như đang cười nhưng giọng nói lại đầy thất vọng: “Tĩnh Uyển, vạn vật trên thế giới đối với anh mà nói, quan trọng nhất chính là em, viên ngọc này có là gì chứ?”.
Cô buồn bã tự lừa mình dối người quay mặt đi, cuối cùng nhận lấy chiếc hộp, anh nói: “Anh đeo lên cho em”.
Chiếc dây chuyền đó kiểu Tây, anh cúi đầu mò mẫm, mãi mà không đeo được. Trong tóc cô có mùi hoa thoang thoảng, ngón tay anh rịn mồ hôi, chiếc móc nho nhỏ trong chốc lát trượt ra, hơi thở của cô tràn đầy trong lòng anh, cô bỗng rướn người về phía trước, mặt vùi vào trong ngực anh, anh ôm chặt lấy cô, tóc cô chạm vào cằm anh nhè nhẹ, hơi ngưa ngứa, nỗi đau không thể kiềm chế cuộn lên trong anh, anh nói: “Đi với anh”.
Cô chỉ lắc đầu quầy quậy, dường như chỉ có thế mới có thể chắc chắn mình không nói ra lời gì đáng sợ. Nhà cô ở đây, gốc cô ở đây, cha mẹ người thân cô đều ở đây. Cô luôn cho rằng mình rất dũng cảm, giờ mới biết mình vốn rất yếu đuối, cô không dám, cô tuyệt đối không dám. Nếu cô không màng tất cả đi theo anh, nếu anh không yêu cô nữa, cô sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm, sẽ mãi mãi không thể bò lên, vì cô yêu anh như thế, vì cô đã yêu anh như thế, nếu sau này anh không yêu cô nữa, nếu anh muốn bỏ rơi cô, cô sẽ không còn gì cả. Đến lúc đó, cô làm sao có thể chịu đựng được chứ?
Nước mắt lạnh lẽo chảy ra, giọng nói của anh cũng rất nhẹ: “Mặt trời lặn rồi”.
Trong làn nước mắt nhạt nhòa, mặt đất đang nuốt chút ánh sáng cuối cùng, giữa trời đất bóng tối mênh mang trào lên, đan vào giữa mùa hạ, mà cơ thể cô lại vô cùng lạnh lẽo.
Vì phải về kịp trước lúc đóng cửa thành Càn Bình, nên xe đi rất nhanh. Ánh trăng đang dần lên cao, vầng trăng sáng treo lơ lửng trên ngọn cây giữa núi. Vẫn là vị Nghiêm tiên sinh đó đưa cô về. Suốt dọc đường cô đều im lặng, xe đi trên đường đá giữa núi, cán vào đá phát ra tiếng loạt roạt nhỏ. Cô cứ thất thần như thế, cũng không biết là qua bao lâu, xe bỗng nhiên lắc lư, lái xe lập tức dừng xe lại, xuống xe xem xét, kêu lên bực tức: “Chết rồi, nổ lốp rồi”.
Nghiêm tiên sinh đó cũng xuống xe kiểm tra, hỏi lái xe: “Thay lốp dự phòng mất bao lâu?”.
Lái xe đáp: “Ít nhất phải một tiếng”.
Anh ta sốt ruột, nói rõ tình hình với cô, cô cũng bắt đầu sốt ruột, nếu không về kịp giờ, cửa thành đóng mất, phải đợi đến sáng mai mới có thể vào thành, nếu cô cả đêm không về, trong nhà sẽ loạn hết lên ấy chứ?
Đang trong lúc sốt ruột, chỉ thấy hai luồng ánh đèn rọi tới, hóa ra có một chiếc xe từ trên núi xuống, đường núi khúc khuỷu, chiếc xe đó vốn đi từ từ, lúc đi qua xe họ, tốc độ xe càng chậm lại. Đã đi qua, bỗng nhiên chiếc xe đó lại dừng lại, người lái xe bước xuống, như muốn hỏi họ sao vậy. Vị Nghiêm tiên sinh đó thấy người lái xe, “ồ” một tiếng, người lái xe hình như nhận ra anh ta, quay trở lại xe nói câu gì đó với người trong xe.
Tĩnh Uyển thấy một người xuống xe, trông rất trẻ, rõ ràng là một công tử phong độ, Nghiêm tiên sinh lên trước một bước, chào hỏi qua loa, nhưng không hề giới thiệu với Tĩnh Uyển, chỉ nói: “Tiểu thư chúng tôi vội vào thành, có thể cảm phiền cho chúng tôi đi nhờ một chuyến không?”.
Người đó nói: “Đương nhiên, mời hai vị lên xe”. Giọng nói anh ta rất trầm ấm dễ nghe, lại không phải là giọng người bản địa.
Tĩnh Uyển không hề để ý, sau khi lên xe cảm ơn, người đó khách sáo đáp lại: “Không có gì, không cần khách sáo”.
Trong xe có gắn một chiếc đèn nhỏ trên trần xe, chiếu rõ khuôn mặt người đó, cô cảm thấy rất quen, chợt nhận ra đó là người nhường nhẫn hôm ấy. Người đó nhìn rõ hình dáng cô, trong mắt lóe lên ánh nhìn kỳ lạ, thoắt cái trở lại vẻ ung dung hôm nào.
Tuy Nghiêm tiên sinh hình như có qu