
Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134296
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.
nhiệt hôm đó của anh, mùi hương bạc hà, mùi khói thuốc súng nhàn nhạt, đó là mùi vị quen thuộc nhất. Anh gần cô như thế, chân thật như thế, nhưng dường như ở giữa là cả một chân trời không thể vượt qua, cô nhìn anh, giọng nói đượm sự bất lực: “Anh không muốn sống nữa à? Anh là chủ soái Thừa quân, tình hình chiến sự Thừa – Dĩnh gay go như thế, anh lại dám đến chỗ của địch. Nếu bị phát hiện…”.
Anh chầm chậm khép lại nụ cười: “Tĩnh Uyển, anh muốn để cho em biết, em không thể lấy người khác. Anh lấy mạng mình ra để đến gặp em, anh chỉ cần em đi theo anh”.
Cô yếu ớt đến cực điểm, cô luôn cảm thấy bản thân mình rất kiên cường, nhưng thời khắc này chân lại mềm nhũn, như đứng không vững. Giọng nói cô nhẹ tênh mà yếu ớt: “Em không thể”.
Anh nắm lấy tay cô, mạnh đến mức khiến cô đau đớn, nhưng sự đau đớn đó kèm theo chút vui vẻ khó nói thành lời, giống như mặt băng nứt ra những đường rạn nhỏ, cô không dám đối diện với sụp đổ vang dội đó. Cô chưa từng bất lực như bây giờ, chưa từng hoảng loạn như thế, chỉ tuân theo bản năng: “Anh mau đi đi, em xin anh mau đi đi. Em sắp kết hôn rồi”.
Anh nhìn thẳng vào cô: “Tĩnh Uyển, đời này em chỉ có thể gả cho anh, anh muốn em gả cho anh”, rồi anh ôm cô thật chặt vào lòng. Cảm giác quen thuộc mà chân thật bao lấy cô, cô yếu ớt ngẩng đầu lên, trong mắt anh chỉ có bóng hình cô, chỉ có cô.
Hơi thở anh ẩm ẩm phả vào mặt cô, giọng nói anh ù ù vang lên bên tai: “Tĩnh Uyển, đi theo anh”.
Lý trí còn sót lại của cô đang đau khổ giằng xé: “Anh mau đi đi, nếu để người khác biết thân phận của anh…”.
Trong mắt anh dường như có vẻ kỳ lạ, rực rỡ giống như tia nắng: “Em đang lo cho anh sao?”.
Cô không hề lo lắng cho anh, cô tự lừa mình dối người lắc đầu, anh bỗng hôn cô điên cuồng, nụ hôn của anh gấp gáp mà say đắm, đem theo sự cưỡng đoạt không cần nghi ngờ, hút lấy, nuốt lấy hơi thở yếu ớt của cô. Hơi thở cô hỗn loạn, cả thế giới chỉ có hơi thở của anh lấp đầy tất cả, môi anh như ngọn lửa, anh nhen lên ngọn lửa trong tim cô. Xa cách lâu như thế… dường như đã xa anh lâu như thế, anh nhớ nhung cô, khát khao cô như vậy. Gương mặt cô nóng bừng, cả cơ thể như đang bốc cháy, cô khát khao theo bản năng, sự nồng nhiệt lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, sự nồng nhiệt có thể đốt cháy tất cả như thế. Cơ thể anh hơi chấn động, chuyển động càng nóng bỏng, càng sâu hơn. Tay anh bỏng rát, giống như que hàn, in vào đó, ở đó liền có một cảm giác bỏng rát đau đớn, anh hút lấy sự ngọt ngào trên trán cô, trong lúc vội vã anh không mở được hàng cúc tròn trên áo cô, anh lập tức kéo bung ra, cúc đứt vương vãi trên đất, vang lên tiếng roạt roạt, cô bỗng sực tỉnh, đẩy mạnh anh ra.
Hơi thở của anh vẫn gấp gáp, cô kéo lấy cổ áo mình, như thể kéo lấy trái tim mình, cô chỉ biết hoảng hốt và sợ hãi, cô thấy sợ anh, sợ hãi bất cứ sự đụng chạm nào của anh. Cô thu mình lại, anh đưa tay ra, cô nghiêng đầu đi theo bản năng, cô dũng cảm, cô không hề sợ anh, mà sợ sự nồng nhiệt anh đem đến cho cô. Sự nồng nhiệt đó không thể chấp nhận được, lại không có cách nào khống chế, cô nghĩ đến Kiến Chương. Gần như tuyệt vọng, Kiến Chương không thể cho cô sự nồng nhiệt đó, nhưng Kiến Chương có thể cho cô hạnh phúc. Hạnh phúc mà cô muốn, cô luôn biết bản thân mình cần gì, xưa nay cô đều có thể bình tĩnh mà nắm giữ.
Cô ngẩng đầu lên, anh đang nhìn cô, trong đôi mắt ấy cháy lên sự khát vọng mà mê hoặc không bao giờ hết, trái tim cô tê dại đau đớn, nhưng giọng nói cô đã trấn tĩnh, giống như ngay bản thân cô cũng đã tin rằng như thế: “Em không yêu anh, em càng không thể đi với anh”.
Anh nhìn cô không thể tin được, gần như khiến cô chột dạ, giọng nói của anh khàn đi: “Em không yêu anh ư?”.
Trên trái tim cô chằng chịt vết sẹo ngang dọc, trong chốc lát dường như đau đớn khiến người ta ngạt thở. Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng kèm theo sự giận dữ đáng sợ: “Em vẫn còn nói với anh một câu như thế sao? Nghe nói em kết hôn, anh liền đến đây như phát điên. Không quan tâm đến tính mạng, không quan tâm đến chiến sự nước sôi lửa bỏng ở tiền tuyến, không quan tâm đến một nửa giang sơn, vậy mà em nói với anh một câu như thế sao?”.
Cô cố chấp quay mặt đi, khuôn mặt lặng lẽ nở nụ cười: “Đúng thế, em không yêu anh”.
Anh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Em nói như vậy, anh cũng không có cách nào, nhưng anh… nhưng anh…”. Anh lặp lại hai lần, cuối cùng không nói ra được vế sau, chỉ quay mặt đi.
Gió bên ngoài thổi rất mạnh, buổi chiều trong núi, trong bóng râm của cây cối, trên cửa kính chỉ có hình bóng cây cối lay động, giống như hoa tuyết trắng vụn vỡ rơi trên cửa sổ trong mùa đông. Trong ánh sáng ảm đạm, gương mặt anh hiện lên không rõ ràng, nhưng cô biết anh đang nhìn mình. Anh không màng tất cả đến đây, còn cô lại không thể không màng tất cả mà đi theo anh. Con đường phía trước không thể biết được, bước một bước này chính là thịt nát xương tan.
Giọng nói anh nhẹ bẫng như trong mơ: “Tĩnh Uyển, trời tối anh phải đi rồi, chỉ có mấy tiếng, em có thể ở lại cùng