XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134303

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/303 lượt.

n chừ, lại nghe cô nói: “Tội nghiệp anh ấy từ nhở không có mẹ, haizz!”.
Một tiếng than như thế, xa xăm bất tận như một sợi dây lan đến tận nơi sâu thẳm đáy tim. Nghiêm Thế Xương không dám ngẩng đầu nhìn cô nữa, một lát sau mới nói: “Tiểu thư, ngày hôm nay sẽ đến Hà Gia Bảo rồi, ở đây chỉ cách núi Kỳ Phong một ngọn núi, tuy Dĩnh quân không đóng quân ở Hà Gia Bảo nhưng binh chiến loạn lạc là khó tránh khỏi. Cho nên hành trình ngày mai rất nguy hiểm, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, tiểu thư nhất định phải đi với Thặng Nhi trước, nó biết đường, biết làm sao để đến núi Kỳ Phong”.
Tĩnh Uyển tuy hơi sợ hãi nhưng mau chóng lấy lại dũng khí, nói: “Nghiêm đại ca, không sao đâu, ba người chúng ta nhất định có thể cùng nhau bình an đến núi Kỳ Phong”.
Nghiêm Thế Xương cười nói: “Tôi chỉ là sợ bất trắc, tiểu thư là người phúc trí vẹn toàn, nhất định có thể bình an, thuận lợi đến gặp cậu Sáu”.






Tối đó họ vẫn ngủ nhờ nhà mấy người nông dân, vì trên đường mệt mỏi Tĩnh Uyển ngủ rất say, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, thấy hơi lạnh, cô đi đến cửa sổ nhìn mới biết là trời mưa. Trời hễ mưa như thế là đường núi càng lầy lội khó đi, Nghiêm Thế Xương vốn định tạnh mưa mới đi nhưng mưa mùa thu, lúc mưa lúc tạnh, đến gần trưa vẫn rả rích không ngừng. Thời gian bỏ lỡ trên đường càng dài thì càng nguy hiểm, may mà sau buổi trưa trời mưa nhỏ dần, họ bèn đội mưa lên đường.
Tĩnh Uyển mặc áo mưa, đội một chiếc nón che gần hết mặt, cô chưa từng mặc áo mưa, chỉ chấy mùi cây trẩu rất khó chịu. Đi được mười cây số, trời lại mưa to hơn, áo mưa vừa ướt vừa nặng, quần áo bên trong cũng ướt gần hết, lạnh lẽo như dính vào da thịt, khiến cô không khỏi run rẩy. Nghiêm Thế Xương rất lo lắng nhưng trời mưa đường trơn, lừa đi rất chậm nên chẳng còn cách nào khác. Đến chiều, từ đường núi nhìn ra xa thấy những ngôi nhà lớn trong núi, trong màn mưa mênh mang giống như một bức tranh thủy mặc vẽ cảnh bốn phía mây mù, Nghiêm Thế Xương chỉ cho cô xem: “Đó chính là Hà Gia Bảo, đi qua ngọn núi bên chính là núi Kỳ Phong rồi”.
Tĩnh Uyển phấn chấn tinh thần, cười nói: “Coi như sắp đến rồi”. Đường núi khúc khuỷu, nhìn gần ngay trước mắt, đi lại rất xa, đến tận lúc lên đèn họ mới xuống núi, con đường đá xanh thẳng tắp kéo dài đến Hà Gia Bảo. Vì trời mưa nên chỉ lác đác mấy người đi đường. Họ không ghé vào trấn, mà chỉ dừng chân nghỉ ngơi ở bên ngoài, mua bánh ngô làm lương khô.
Nghiêm Thế Xương đội nón, mặc một chiếc áo mưa dầu cũ, lại nói tiếng bản địa, ông chủ cửa hàng nhỏ không hề nghi ngờ, chỉ dẫn cặn kẽ cho anh: “Buổi tối đừng đi đường, năm nay nơi này không yên ổn, lúc thì quân này đánh đến, lúc thì quân kia đánh đến, hai người tốt hơn hết nên nghỉ ở thị trấn một đêm, sáng sớm mai lên đường”.
Nghiêm Thế Xương hỏi: “Trong thành không phải có an dân đoàn sao?”
Tĩnh Uyển cố mở to mắt, qua lỗ dột trên mái nhà, ánh sáng xanh của màn đêm chiếu xuyên xuống sàn, lúc lâu sau cô mới có thể lờ mờ nhìn ra hình bóng của Nghiêm Thế Xương, anh lặng lẽ đứng ở đó nhưng cô nghe không ra bên ngoài có gì không ổn. Anh bỗng đưa tay ra, nhét một vật cứng vào tay cô, nói nhỏ: “Không kịp rồi, không biết đối phương có chặn cả trước sau không, Cậu Sáu từng dạy tiểu thư cách bắn súng, khẩu súng này tiểu thư cầm phòng thân”.
Trong tay anh có một khẩu súng ngắn khác, trong bóng tối khẩu súng lóe lên chút ánh sáng ảm đạm, cô cực kỳ sợ hãi, cảm thấy khẩu súng trong tay nặng đến nỗi không cầm lên nổi. Lúc này, dường như mới nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, càng lúc càng gần, tiếng vó ngựa hỗn loạn, rõ ràng không phải một người một ngựa, láng máng nghe thấy tiếng ngựa hí, hình như cả một đám người ngựa. Ba người họ đều căng thẳng đến cực điểm, im lặng nín thở, nghe đám người ngựa cảng lúc càng lại gần, trái tim Tĩnh Uyển như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bên ngoài có người nói: “Vừa nãy xa xa còn có ánh lửa, bây giờ tắt rồi”. Tiếp theo có người nói: “Vào trong xem”.
Cơ thể Tĩnh Uyển hơi run, cô nắm chặt khẩu súng trong tay, lòng bàn tay đã toát mồ hôi, nghe tiếng bước chân rầm rập xông vào, tiếp đó có người đá tung cửa miếu “rầm” một tiếng.
Mấy chiếc đèn dầu xông vào, luồng sáng đột ngột khiến Tĩnh Uyển không mở nổi mắt, chỉ nghe thấy có người hỏi: “Ai? Bỏ súng xuống!”. Tiếp theo nghe thấy những âm thanh lạch cạch, là tiếng kéo cò súng, cô biết phản kháng vô hiệu nên chầm chậm hạ súng xuống, ý nghĩ trong đầu lướt qua như điện xẹt: Xong rồi!
Cô sợ đến cực điểm, chỉ nghĩ nếu bị loạn binh làm nhục không bằng chết luôn ở đây. Đang trong lúc rất muốn chết, bỗng nghe thấy giọng của Nghiêm Thế Xương vang lên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mắng: “Chúc lão tam, cái thằng ranh con này! Hóa ra là mấy người! Làm ông mày sợ chết đi được!”.
Mộ Dung Phong đang mơ màng ngủ, loáng thoáng nghe thấy hình như tiếng của Thẩm Gia Bình, nói rất nhỏ: “Cậu Sáu mới ngủ, cả đêm không ngủ rồi, sáng nay lại phải đi xem bổ phòng, đến bảy giờ mới tranh thủ thời gian chợp mắt”.
Một giọng nói khác hình như của thư ký Uông