Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134403

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/403 lượt.

u đến cực điểm, chỉ có một cảm giác buồn nôn như trời đất đảo lộn. Đầu gối dùng sức húc lên, anh hự một tiếng, né sang bên cạnh. Tay cô chạm phải một thứ lạnh lẽo, là khẩu súng trên thắt lưng da của anh, cô dùng toàn bộ sức lực bản thân rút súng ra, “lạch cạch” một tiếng mở chốt an toàn, ngắm thẳng vào anh.
Cơ thể anh cứng đờ ở đó, cô thở dốc từng hồi, ngực đau đớn phập phồng, còn anh ngược lại, trấn tĩnh chầm chậm nói: “Hôm nay em một phát giết chết anh là được. Tĩnh Uyển anh có lỗi với em, nhưng anh không có cách nào buông tha em”.
Nước mắt cô lã chã chảy xuống, trong làn nước mắt mơ hồ, khuôn mặt anh xa xôi mà lạ lẫm, tất cả mọi thứ trước đây đều ầm ầm đảo lộn, nhiều việc như thế, nhiều quá khứ như thế, đến hôm nay, vạn ngàn khổ cực hóa ra đều là vô ích. Anh từng nói yêu cô đời này kiếp này, trọn đời trọn kiếp lâu dài như thế, không ngờ đến bây giờ lại dừng lại không đi tiếp. Anh đưa tay ra, đặt vào miệng súng của cô, chầm chậm đưa đến ngực mình, ngón tay cô đang run rẩy, tay anh ấn vào ngón tay cô: “Em bóp cò đi, chúng ta coi như xong”.
Nước mắt cứ thế chảy xuống, cô chưa từng yếu ớt như vậy, khóe môi cô đang run rẩy, trong cổ họng như có con dao nhỏ đang cứa từng nhát, trong mắt anh chỉ có khuôn mặt cô, nhìn cô quyến luyến, dứt khoát dùng sức kéo miệng súng về phía trước: “Bắn đi”.
Nước mắt lạnh lẽo chảy xuống, cô nấc nghẹn: “Đồ khốn nạn, tôi mang thai đứa con của anh rồi”.
Cơ thể anh run lên, giống như sấm chớp giữa ngày nắng, gần ngay bên tai, ầm ầm đánh đến. Tay anh trong chốc lát trượt xuống, trên mặt mơ hồ giống như nghe nhầm, trong mắt lúc đầu chỉ có kinh ngạc, dần dần hiện lên sự mừng rỡ, thương yêu, quan tâm, bi thương, phiền não, do dự… phức tạp đến mức ngay cả bản thân anh cũng không biết, lúc đó rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
Khóe miệng anh hơi động đậy, cuối cùng vẫn hơi lùi về phía sau một bước, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của mình, anh do dự đưa tay ra đặt lên bờ vai run rẩy của cô. Mặt cô vùi sâu vào trong vai anh, dường như chỉ có cách này mới bảo vệ được mình. Lòng anh rối như tơ vò, tư thế của cô vẫn là đang kháng cự, anh cưỡng ép ôm cô vào lòng. Cô vùng vẫy, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, trong ánh mắt gần như van xin. Cô xưa nay hiếu thắng, chưa từng nhìn anh như thế, anh mềm lòng, cảm giác đau đớn lăn tăn đó ập đến từng đợt, giống như con tằm kết kén, hàng ngàn hàng vạn sợi tơ, kết lại từng sợi, kết chặt khiến anh không thở được. Anh chưa từng có cảm giác như thế, cốt nhục của anh, cô mang thai đứa con của anh. Đây mới là việc quan trọng nhất trên thế giới, chậm chí còn quan trọng hơn giang sơn rộng lớn… khóe miệng anh hơi mấp máy, gần như muốn buột miệng đồng ý với cô. Đứa con của anh và cô, sự tiếp nối của dòng máu giữa họ, thứ chảy cuồn cuộn trong tim anh hình như không phải máu, mà là một ngọn lửa, từ nay về sau cô mới là của anh, hoàn toàn là của anh. Một phần của họ đã hòa vào nhau, đời này kiếp này đều ở bên nhau. Ánh mắt anh nhìn vào tấm bản đồ trên tường, lãnh thổ rộng lớn dùng vạch đỏ ngăn cách, chính là giang sơn vô bờ hai mươi mốt tỉnh Vĩnh Giang. Trong giây phút chần chừ đó, cô đã nhìn thấy hết, cô rùng mình, chút hy vọng cuối cùng giống như ngọn đuốc tàn trong gió, lóe lên yếu ớt rồi tàn lụi thành tro. Cả cơ thể cô đều như tro tàn, đường dẫn hơi nước trong phòng quá ấm, toàn thân cô lại lạnh ngắt, không chút ấm áp.
Cô bỗng nhiên phản ứng lại, đứng dậy lao ra bên ngoài cửa. Vừa mới đi được ba, bốn bước, anh đã đuổi theo giữ chặt lấy cô: “Tĩnh Uyển, em nghe anh nói, anh sẽ không để em và con phải tủi thân. Trình Cẩn Chi chỉ có hư danh, em ở đây trước, đợi thời cơ đến anh sẽ đón em về nhà”.
Cơ thể cô cứng đờ, cô gần như dùng hết toàn bộ sức lực mới quay mặt lại được, đầu lưỡi cũng như tê đi, cô nói rất chậm, nhưng từng từ từng câu rất rõ ràng: “Mộ Dung Phong, nếu anh định nạp thiếp thì bây giờ tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, nếu tôi không phải vợ đường đường chính chính, đứa bé này tôi quyết không sinh ra”.
Từng đường gân xanh trên trán anh nổi lên, mặt anh đầy sát khí: “Nếu em dám động đến con anh, anh sẽ khiến em hối hận cả đời”.
Mắt cô thoáng hiện nụ cười xa xôi, giọng nói cô nhè nhẹ, hơi nhỏ giống như nằm mơ: “Cả đời…”.
Bên ngoài cửa sổ có tiếng gió nhẹ, bông tuyết lác đác đập vào cửa kính, trong chốc lát tan thành giọt nước nho nhỏ. Giống như ngày hôm đó ở trên núi, lá cây lớn rơi từ trên đỉnh đầu xuống, đỏ rực như máu, vô số lá đỏ lác đác rơi xuống đất, giống như vô số mảnh vụn vải màu đỏ.
“Đầy thềm ai quét lá hồng thu rơi” lúc đó ý nghĩ cô thoảng qua, quên xuất xứ của câu nói ấy. Cô ôm chặt lấy cổ anh. Anh đi lên bậc thang từng bước, mỗi bước đều hơi loạng choạng, nhưng bờ vai anh rộng lớn như có thể cõng cô cả đời, anh nói: “Anh cõng em cả đời”.
Cô nhớ lại cả bài trường ca đó: “Xin kết nguyện chim trời liền cánh, xin làm cây cành nhánh liền nhau”[1'>. Cô quên rồi, câu cuối cùng hóa ra là: Trời đất hỡi muôn đời còn tan tác, hận này man mác thuở nào quên”[2'>, cô lại quên mất, quên câu cuối cùng đó.
[1'> Trích Tr