
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134275
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/275 lượt.
úc thì Mộ Dung Phong đến. Hễ Tĩnh Uyển thấy anh là sắc mặt sầm xuống, lập tức nói: “Em phải ngủ đây”.
Thù Ngưng vội nói: “Vậy hôm khác lại đến thăm em sau”.
Sau khi cô đi, Tĩnh Uyển đi thẳng về phòng, tiện tay đóng cửa lại, Mộ Dung Phong lên trước một bước, suýt nữa cửa kẹp vào tay, cuối cùng vẫn mở cửa ra, cười hỏi: “Sao hôm nay ngủ sớm thế?”.
Tĩnh Uyển không thể để anh ở ngoài, liền không thèm để ý, lên giường nằm xuống, Mộ Dung Phong ngồi xuống giường nói: “Tức giận không tốt cho con, chẳng lẽ em không biết sao?”.
Tĩnh Uyển “hừ” một tiếng, quay người đi. Mộ Dung Phong nói: “Em xem em gầy quá, lưng nổi cả xương sống này”.
Anh đưa tay ra, muốn sờ vai cô, cô đã có chuẩn bị, lập tức thu người lại, lạnh lùng quát: “Tránh ra”.
Mộ Dung Phong thấy giọng cô như tức giận, cười nói: “Được rồi, anh đi, em đừng giận, nghỉ ngơi cho tốt”.
Tuy anh nói thế nhưng lại không hề đứng dậy. Tĩnh Uyển mãi không thấy động tĩnh gì, tưởng anh đã đi, lật mình quay đầu lại, thấy anh đang chăm chú nhìn mình. Trong mắt cô hiện rõ sự lạnh lẽo như nước, anh nói: “Anh biết em giận anh, việc đã thế này, cho dù anh không đúng em cũng không thể giận anh cả đời được”.
Tĩnh Uyển cứ không chịu để ý đến anh như thế, quay đầu đi, tiếp tục quay lưng lại với anh. Gần đây cô gầy đi rất nhiều, bờ vai mỏng manh khiến người ta thương xót. Anh nói: “Em có muốn gặp người nhà không, anh sai người đi đón mẹ em đến, được không?”.
Cô coi như không nghe thấy, yên lặng nằm đó, nước mắt lăn xuống theo khóe mắt, chiếc gối bằng lanh màu trắng bạc, không thấm nước, nước mắt lạnh lẽo dính vào má. Mẹ… cô làm sao còn mặt mũi nào gặp mẹ nữa, lúc còn nhỏ, ở bên ngoài chịu chút tủi thân, là có thể lao vào mẹ khóc lớn. Bây giờ cô còn mặt mũi nào đi gặp mẹ? Gần như dùng toàn bộ sức lực bản thân, mới kìm được không khóc thành tiếng. Bờ vai cô hơi run rẩy, tay anh cuối cùng đặt xuống: “Tĩnh Uyển?”.
Cơ thể cô đang run rẩy, cố gắng không khóc thành tiếng, chỉ gạt mạnh tay anh ra, anh to gan hơn chút: “Tĩnh Uyển…..”.
Cô giơ tay lên, muốn hất tay anh ra, cuối cùng không đấu lại được sức lực của anh, lồng ngực cô phập phồng, trên mặt có vệt nước mắt, trong mắt chỉ có nỗi hận kiên quyết. Trong mắt anh có chút hoang mang, không kìm được đặt ngón tay lên môi cô. Cô không nhúc nhích, thở gấp gáp, anh ôm chặt cô vào lòng, trong lúc cuống quýt cô lại mở miệng ra cắn vào cánh tay anh.
Anh giữ chặt mặt cô, không để cô cắn mình, cười lớn: “Sao bây giờ em giống như con chó con vậy, động một tí là cắn người.
Cô vùng vẫy đánh đạp, anh không hề tránh, cô đập mạnh một cái lên cằm anh, nào ngờ tay mình lại đau, anh giữ hai tay cô lại, nói: “Được rồi được rồi, xả giận là xong, cẩn thận làm bị thương con chúng ta”.
Tĩnh Uyển giận dữ nhìn anh: “Ai có con với anh?”.
Mộ Dung Phong mặt mày hớn hở: “Đương nhiên là em rồi”.
Tĩnh Uyển mệt mỏi, chỉ trừng trừng nhìn anh: “Vô liêm sỉ”.
Mộ Dung Phong khép lại nụ cười, chầm chậm nói: “Tĩnh Uyển, anh có lỗi với em. Cho dù em mắng anh, giận anh thế nào, anh đều nhận”.
Tĩnh Uyển chau mày, nước mắt đầy trên mặt, cô dùng tay lau đi, anh muốn lau giúp nhưng cô không chịu. Anh cố chấp giữ chặt mặt cô, cô dùng sức gỡ ngón tay anh ra, vừa gỡ được một ngón, ngón khác lại giữ chặt lấy. Thế nào cũng bị kìm chặt, cô thật sự muốn khóc lên. Anh nói: “Tĩnh Uyển, em nể mặt con, tha thứ cho anh lần này có được không?”.
Cô cắn, đá, đánh, tất cả mọi cách đều không thể khiến anh buông cô ra, trong miệng là hơi thở của anh, quen chuộc mà lạ lẫm đến cực điểm. Cô từng có tất cả, mà sau này lại mất đi tất cả… nồng nhiệt nóng bỏng như thế, lần đầu tiên gặp nhau, anh đã hôn cô như vậy. Cho đến cuối cùng, cô thở hổn hển, hai má đều đỏ bừng cả lên, anh mới buông cô ra. Hai người đều thở gấp, mắt cô long lanh vì nước mắt, cô kháng cự chống tay vào ngực anh, bây giờ lại nắm chặt gấu áo anh. Anh không dám động đậy, chỉ sợ hành động nhỏ nhặt của mình cũng khiến cô bỗng nhiên buông tay ra. Anh trở nên sợ hãi, vải chụp đèn màu hồng, chiếu ra ánh sáng hồng nhàn nhạt, sắc mặt cô vốn nhợt nhạt, dưới ánh đèn đó, như có chút hồng hào… cô hình như bỗng rùng mình, trong chốc lát buông tay ra.
Tim anh thắt lại, nơi sâu thẳm nhất trỗi dậy một sự sợ hãi gần như tuyệt vọng, anh không dám nắm tay cô nữa. Cô như con thú nhỏ bị thương, thu mình vào trong góc sâu nhất, giọng cô thấp mà nhẹ: “Anh đi đi”. Anh còn muốn nói nữa, cô mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ”.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng có thể nghe thấy, trái tim cô cũng đang nhảy nhót trong lồng ngực, vừa nhanh vừa gấp, mỗi lần thắt lại đều đau đớn, khó chịu giống như mắc một vật gì ở đó. Mỗi nhịp đập đều đau đớn tột cùng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa hết sức cẩn trọng, tiếng của Thẩm Gia Bình vọng vào: “Cậu Sáu”.
Anh hỏi: “Việc gì?”.
Thẩm Gia Bình nói bên ngoài: “Bên ngoài tuyết rơi lớn lắm, đường bắt đầu đóng băng, nếu Cậu Sáu không về đại soái phủ mà nghỉ ở bên này, tôi sẽ bảo lái xe đưa xe vào bãi đỗ”.
Anh bất