
Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134270
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/270 lượt.
bên dưới, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng. Giọng nói anh trầm thấp, vì áp sát vào người cô, ù ù nghe không rõ: “Nếu là con gái, tốt nhất là giống em, như vậy mới tốt. Chị năm chỉ hơn anh ba tháng, lúc anh năm tuổi, có lần ở trong vườn thấy chị ấy ngồi trên vai cha hái lựu, ngưỡng mộ chết đi được, chỉ là không hiểu, tại sao cha cứ đánh anh lại đối xử tốt với chị như thế. Bây giờ nghĩ lại mới thấy con gái khiến người ta yêu thương biết bao, đợi đến Tết Đoan Ngọ năm sau, con gái chúng ta đã tròn một tuổi rồi, anh cũng có thể cõng nó hái hoa…”.
Giọng cô giống như không phải của mình: “Tết Đoan Ngọ năm sau…”.
Anh phì cười một tiếng, không ngẩng mặt lên, giọng nói vẫn rất thấp: “Hơi ngốc phải không, bản thân anh cũng thấy ngốc, nhưng từ lúc biết em có thai, anh luôn nghĩ con chúng ta sẽ như thế nào”. Anh dừng lại một lát, giọng nói càng thấp hơn, giống như nói mơ: “Tĩnh Uyển, anh có lỗi với em. Anh chưa từng cầu xin ai, nhưng lần này anh xin em, em giận anh, hận anh anh đều nhận, anh chỉ xin em đừng giận đứa bé này”.
Cơ thể cô run lẩy bẩy, giống như không còn sức lực chịu đựng tất cả mọi thứ, cô không nói nổi, chỉ cố gắng cắn chặt môi, dường như chỉ có nỗi đau da thịt mới có thể đè nén nỗi đau trong tim. Mặt anh cách lằn áo sơ mi, dịu dàng áp vào bụng cô, rất lâu rất lâu sau mới ngẩng đầu lên. Cô chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng như thế của anh, trong tim cô lạnh lẽo khó tả, chỉ không muốn đối diện với ánh mắt đó, theo bản năng cô nhắm mắt lại.
Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng mà chần chừ, rơi xuống khóe môi cô. Bên tai như có tiếng gió trong núi. Anh cõng cô đi lên bậc thang, bậc thang đá xanh, đi lên con đường trong rừng cong cong uốn lượn, cô ôm chặt cổ anh, trên đỉnh đầu là rừng cây lá đỏ như lửa, giống như vô số ngọn lửa đang cháy giữa bầu trời, cũng giống như hoa mùa xuân, nở rộ đỏ rực rỡ. Màu trời ảm đạm âm u như sắp mưa, mây mù thấp đến mức như muốn ập xuống. Anh bước lên từng bước mỗi bước hơi lắc lư, nhưng lưng anh to rộng vững chắc, có thể để cô dựa vào như vậy. Cô hỏi: “Anh từng cõng ai chưa?”. Anh nói: “Chưa, hôm nay là lần đầu tiên đấy”. Cô càng ôm anh chặt hơn: “Vậy anh phải cõng em cả đời”.
Có một sự tiếp xúc dịu dàng như cánh bướm, mỗi lần chạm vào dường như nở ra một bông hoa tươi đẹp, nở rộ từng bông… chuyện cũ ào về trong ký ức, từng cảnh từng cảnh hiện lên. Những chuyện xưa mơ hồ đó lênh đênh trôi dạt, lặng lẽ héo úa. Chỉ có khuôn mặt anh đang nóng bừng áp vào tim cô, thật chặt, từ bên trong phát ra tiếng tim đập, “thình thịch thình thịch thình thịch”, càng ngày càng gấp gáp. Tóc cô quấn vào ngón tay anh, môi anh triền miên trên mặt cô, vô số bông tuyết lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ.
Cô chìm vào hư không vô tận, nắm chặt lấy vai anh, bốn bề chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua bên tai, cô như bông tuyết chỉ biết rơi mãi xuống, không có điểm dừng, không có phương hướng. Anh là ngọn lửa nóng bỏng, mỗi nơi đều mềm mại, đều cứng rắn. Anh vừa tước đoạt, vừa cho đi, khiến cơ thể cô tan xương nát thịt, bị anh nhào nặn lại, nhưng dấu ấn sâu nhất đậm nhất của anh vĩnh viễn không thể xóa đi. Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, gió đập rào rào vào cửa sổ.
Đến hai, ba giờ sáng, tuyết càng lúc càng dày, rèm cửa không kéo lên, ánh sáng trắng bên ngoài chiếu vào trong phòng, như là ánh trăng thanh mát.
Sau khi ngủ, cánh tay anh dần dần đè nặng lên người cô, Tĩnh Uyển chầm chậm gỡ tay anh ra, sau đó chầm chậm quay về phía anh, anh ngủ rất say, hơi thở đều đều, tóc mái trên trán rủ xuống, giống như đứa trẻ. Cô gọi nhỏ một tiếng: “Bái Lâm”, thấy anh chưa tỉnh lại, cô lại gọi nhỏ anh hai tiếng, cuối cùng to gan gọi vào bên tai anh một tiếng: “Cậu Sáu”. Anh vẫn ngủ say không động đậy. Cô bỗng nhiên hơi sợ hãi, cô từng đọc trên một tạp chí tiếng Anh nói thuốc an thần không được dùng với rượu, nhưng nghiền vào rượu nửa viên thuốc chắc không sao, cô do dự đưa tay ra, ấn vào ngực anh. Tim anh đập chậm rãi mà mạnh mẽ, cô chậm rãi thu tay lại.
Cô nghe thấy hơi thở của mình, nhẹ mà nhỏ, kéo chăn ra, đi chân trần trên nền nhà, cảm giác lạnh lẽo khiến cô hơi rùng mình, cô mặc xong quần áo, tiện tay cầm một chiếc áo bông thêu hoa khoác vào bên ngoài. Áo khoác anh vất lộn xộn trên ghế, cô quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phong, anh vẫn ngủ rất say, cô đưa tay ra lần mò trong túi áo, không thể tìm thấy thứ cô cần, cô lại tìm ở túi bên kia, cũng không có. Áo sơ mi vứt trên nền nhà, cô rón rén đi tới nhặt lên, trong túi áo có một thứ đồ mềm mềm, hóa ra là một xấp nền giấy xanh xanh đỏ đỏ dày cộp. Cô nắm số tiền đó trong tay, bỗng nhiên nhớ ra áo khoác anh có một chiếc túi bí mật, liền cầm chiếc áo đó lên, cẩn thận lần mò, quả nhiên tìm thấy một chiếc hộp đồi mồi tinh xảo, mở ra xem bên trong là một con dấu bằng đá Điền Hoàng nho nhỏ.
Cô đi đến trước bàn trang điểm, từ ngăn bí mật lấy ra một tờ giấy đã viết sẵn, cô từng giả chữ anh, viết ngoáy mấy chữ để làm giả: “Đây là nữ quyến của Lưu phủ, đặc biệt phê chuẩn thông hành, tất cả các trạm kiểm soát đều được đi qua”. Cô hà nhẹ một hơi vào con dấu đó, ấn lên trên tờ giấy, sa