
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134260
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/260 lượt.
ng bị lấn át. Xe ô tô ngoài cổng đỗ kín cả ba con phố. Sự phồn hoa náo nhiệt đó, không chỉ người dân bên đường trố mắt đứng nhìn, ngay cả tướng lĩnh quân đội cũng cảm thấy hào nhoáng đến cực điểm.
Đến ba, bốn giờ chiều, Lục Thứ Vân đã khản hết cả cổ, chỉ mong có thêm ba đầu sáu tay, bỗng nhiên một phó quan đến báo cáo: “Lục tư lệnh, có người báo cáo, đội trị an phát hiện một người trong nhà trọ ở thành Nam, hành vi rất đáng nghi, mạo danh là người nhà Lưu phủ”.
Lục Thử Vân đang bận đến mức quay cuồng đầu óc, vừa nghe thấy chỉ là mạo danh gia quyến Lưu phủ, không để ý lắm: “Cậu đi giải quyết, cứ giam hết vào, đợi hai ngày nữa rồi tra hỏi sau”.
Viên phó quan đó vâng một tiếng, quay đầu lại nói với thuộc hạ: “Giam người phụ nữ đó vào”.
Lục Thứ Vân bỗng gọi anh ta lại: “Khoan đã, người phụ nữ đó bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”.
Phó quan đó thưa: “Nghe nói khoảng hai mươi tuổi”.
Lục Thứ Vân đang định nói, bên cạnh lại có người báo cáo, nói đầu phố gần đó quá nhiều người đến xem, chen chúc đến mức cảnh vệ không thể giữ yên được. Anh sợ xảy ra chuyện, phải lập tức ra ngoài kiểm tra, trong lúc đang bận ngập đầu quay lại nói với viên phó quan: “Giam vào trước rồi hãy nói”.
Tĩnh Uyển mê mê man man giống như bị sốt cao hồi nhỏ, cô ngủ trên giường, nhờ người đi sắc thuốc, xung quanh là màn đêm đen, chỉ còn lại một mình cô, đỉnh màn đen kịt, những bông hoa thêu dày san sát, ập vào mắt cô, chật chội đến mức khiến ngưòi ta không thở nổi. Không có ai ở đó, cô hoảng sợ đến mức muốn khóc thật to. Cô định thần lại, trần nhà dán bằng giấy cũ, từng mảng ố vàng lớn. Trên người lúc lạnh lúc nóng, cô cuộn mình lại theo bản năng. Chiếc chăn cứng đờ đắp trên người chẳng có một chút ấm áp nào.
Mấy ngày nay cô luôn trốn trong nhà trọ nhỏ, ngoài giường sưởi, trong phòng chỉ đốt một chiếc bếp lò, ấm nước sôi trên bếp đang réo xèo xèo, bốc lên hơi nước trắng nhạt, cô gắng gượng ngồi dậy, rót một cốc nước nóng để làm ấm tay, bên ngoài tiếng pháo vang lên từng đợt, đùng đoàng đùng đoàng trầm bổng như thế, còn náo nhiệt hơn cả năm mới. Hầu phòng mang thuốc đã sắc sẵn đến cho cô, đó vốn là một anh chàng hay nói, vừa đi xem về liền không kìm được liến thoắng: “Ôi chao, cô không có phúc, hôm nay Cậu Sáu kết hôn, người và xe khắp đường, xe hoa đi đưa dâu có đến mấy chục chiếc lận, không thấy đầu cũng chẳng thấy cuối. Tôi ở thành Thừa Châu, chưa từng thấy đoàn xe chen chúc như thế, đi nửa ngày cũng không đi hết, thật là cảnh tượng quá hoành tráng”.
Tay cô không kìm được run lên, mồ hôi rịn ra lạnh toát, thêm vào ra đi trong đêm gió tuyết đó, sau khi bị phong hàn, cô sốt liên tục, cuối cùng vẫn là hầu phòng giúp cô mời lang trung Trung y đến. Uống mấy thang thuốc, nhưng không hạ sốt, hàng ngày cơ thể nóng ran, môi vì sốt mà rộp lên, da đau đớn như lửa đốt, như muốn nứt ra từng phần.
Cô uống một hơi hết thuốc, cảm giác đắng ngắt đó đắng đến tận lục phủ ngũ tạng, chỉ còn sự khó chịu ở trong dạ dày, không đến một giờ sau, cuối cùng đều móc hết ruột gan nôn sạch. Đang lúc khó chịu chỉ nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, tiếp theo nghe thấy hầu phòng kêu lên: “Kiểm tra phòng, kiểm tra phòng”.
Tim cô thắt lại, bốn, năm binh sĩ đội trị an đã ập vào, xông đến giếng trời rồi. Những người trong Thừa quân mà cô thường gặp hầu hết đều là tướng lĩnh cao cấp, ngoài việc thỉnh thoảng tỏ ra hơi ngạo mạn, trước mặt cô luôn đối đãi lịch sự, còn lại đều là cận vệ, cảnh vệ. Còn mấy người này, tuy mặc quân phục đội trị an nhưng khuôn mặt lại có vẻ như bọn phỉ, vác súng liếc ngang liếc dọc, dò xét đám khách.
Cô thầm biết là không tốt, liền cầm nắm tiền lẻ đó trong tay, đợi một binh sĩ đi đến, nhét vào tay anh ta, tươi cười nói: “Đại ca, mong anh giúp đỡ”.
Người đó nhận tiền trong tay, khẽ đưa lên, cũng không nói gì. Một tên lính già bên cạnh, mặt mày lại hớn hở: “Cô em ăn nói ngọt thật, cứ như là phết mật ấy, gọi tôi một tiếng “anh” xem nào”, vừa nói gã vừa đi lên phía trước.
Tĩnh Uyển hoảng loạn, chỉ thấy hàm răng đen sì như muội than, hơi thở hôi hám đó phả thẳng vào mặt, khiến cô thấy khó chịu không kìm được buồn nôn. Nhưng cả ngày cô chỉ ăn có nửa bát mì, nãy lại nôn hết rồi, cúi xuống chỉ nôn ra chút nườc. Tên đó đưa tay ra kéo lên: “Cô nương sao thế? Có phải bệnh rồi không? Anh đây xem cho em chút nhé, đảm bảo bệnh của em sẽ khỏi”.
Tĩnh Uyển bệnh tật yếu ớt, đâu có sức mà vùng vẫy, cô chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế, chỉ cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ, vừa nhục nhã vừa tức tối, thật sự muốn ngất luôn. Mấy tên khác thấy đồng nghiệp động chân động tay lợi dụng cô, chỉ cười hi hi bên cạnh cùng nói: “Cô em cười một cái coi, đừng xị mặt thế chứ”.
Tĩnh Uyển vừa hoảng vừa tức giận, thấy một tay hắn ta đã nhắm đến ngực mình, trong tình thế cấp bách không nghĩ nhiều, theo bản năng đưa tay xua một cái, không ngờ tên lính già đó lại đi lên mộc bước, chưa kịp đề phòng, chỉ nghe “bốp” một tiếng, thành ra bị cô tát một cái rất mạnh.
Quân kỷ Thừa quân tuy nghiêm nhưng tên lính già đó quen ra oai, nào ngờ bị một người phụ nữ