
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134247
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/247 lượt.
phía Tây đã thấm đẫm nửa bầu trời, ánh mặt trời chiếu xiên xuống cây chuối tây trước cửa, xòe ra những phiến lá mới ánh non mơn mởn, màu xanh mềm mại đó dường như cũng khiến cả rèm cửa ánh thành màu xanh. Thảm cỏ bên dưới không biết là côn trùng gì kêu rỉ rả. Tách trà Thanh Hoa Khang Hy trong tay Trình Doãn Chi khiến anh chỉ cảm thấy nước nóng đến khó có thể cầm được. Trà Long Tỉnh trước mưa xanh tươi trong tách, uống vào miệng cảm thấy vừa đắng vừa chát. Đại thiếu phu nhân thấy anh không nói gì, bản thân cũng muốn xoa dịu, liền khẩn thiết nói: “Đã kết hôn rồi, việc đã thành, anh là anh trai cũng đừng tỏ vẻ ác ý quá”.
Tính khí Trình Doãn Chi xưa nay ôn hòa, đặc biệt là với phu nhân, luôn tươi cười niềm nở, lúc này lại đặt mạnh tách trà lên bàn: “Nó làm việc này quả thật là quá đáng, thể diện nhà chúng ta để đi đâu chứ?”.
Trình Tín Chi lại nói: “Kết hôn là việc của em, nếu anh cả không chịu chúc phúc chúng em, em cũng không thể ép anh”.
Trình Doãn Chi tức đến hoa mắt: “Cô ta là ai chứ? Cô ta là ai chẳng lẽ cậu còn không rõ? Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân mình, chẳng lẽ cậu không chịu nghĩ cho Cẩn Chi? Cậu lại giấu cả nhà kết hôn bảy năm rồi, đến hôm nay mới nói cho tôi biết”.
Trình Tín Chi nói: “Kết hôn là việc của em và Tĩnh Uyển, anh cả, nếu anh không thể thông cảm được thì sau khi chúng em về Mỹ sẽ không bao giờ quay lại nữa”.
Trình Doãn Chi tức đến điên người: “Cậu… cậu… cậu thật là không thể hiểu được!”
Trình Tín Chi im lặng không nói, Trình Doãn Chi thở hổn hển, bỗng nghe người hầu báo cáo: “Đại thiếu gia, tổng tư lệnh đến”.
Trình Doãn Chi đột nhiên hoảng hốt vô cớ, hỏi: “Việc gì mà không gọi điện trước? Bình thường không phải đều giới nghiêm trước sao?”.
Người hầu đó nói: “Nghe người hầu nói, tổng tư lệnh cho rằng tuy ngày mai mới là ngày sinh nhật chính thức, gõ trống khua chiêng đến chúc mừng, hình như không được tôn trọng người có sinh nhật cho nên đặc biệt đến trước một ngày”.
Trình Doãn Chi hỏi: “Tổng tư lệnh đâu?”.
Người hầu đó cung kính đáp: “Đã đi ra thư phòng nhỏ phía sau rồi”.
Trình Doãn Chi hơi thở phào, nói: “Vậy tôi lập tức đến ngay”. Anh quay mặt lại nói với Trình Tín Chi: “Chúng ta nói tiếp sau, em đưa Tĩnh Uyển về phòng nghỉ ngơi chút đi.
Trình Tín Chi mỉm cười: “Cảm ơn anh cả”. Trình Doãn Chi hừ một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
Thư phòng nhỏ thật ra là một khuôn viên yên tĩnh, bình thường chỉ dùng để tiếp đãi khách quý. Mộ Dung Phong thỉnh thoảng đến, hễ đến là tới đó nghỉ ngơi trước. Ở đây bài trí mang phong cách cổ điển nhã nhặn, trong khuôn viên giữa hai căn nhà, lác đác mấy cây hoa nhài, lúc này đã lá xanh mướt sum suê khắp cành, Mộ Dung Phong khoanh tay đi qua, bỗng nghe thấy người hầu phía trước lạnh lùng hỏi: “Ai thế?”.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy cửa sổ phòng khách mở ra, một thằng nhóc sáu, bảy tuổi đang nhẹ nhàng, lanh lẹ trèo qua từ cửa sổ rơi xuống đất, thấy đám cảnh vệ vác súng lên, nhất thời ngưng cười, buông tay xuống nghiêm trang gọi một tiếng: “Cha”.
Mộ Dung Phong chau mày, hỏi: “Sao con lại ở đây, mẹ con đâu?”.
Thằng nhóc đó chính là Mộ Dung Thanh Du con trưởng của Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong xưa nay dạy con nghiêm khắc, người hầu thấy anh hỏi như thế, liền toát mồ hôi lạnh. Mộ Dung Thanh Du vẫn chưa trả lời, bỗng nghe thấy giọng trẻ con non nớt của bé gái bên trong cửa sổ: “Thanh Du, đợi chị”. Tiếp theo là một cái bóng màu đỏ lướt qua, một bé gái trèo qua cửa sổ, chỉ tầm sáu, bảy tuổi, trên đầu đội một chiếc mũ lớn, trên mũ cắm mấy chiếc lông rực rỡ sắc màu, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo xinh đẹp bị chiếc mũ che đi hơn một nửa. Cô bé kéo chiếc mũ ra, chỉ thấy đôi mắt đen láy, trong sáng thuần khiết như màu đêm đen thăm thẳm. Cô bé vốn ngồi trên bậu cửa sổ, liền trượt xuống dưới, chỉ nghe “roạt roạt” một tiếng, chiếc váy hoa màu đỏ rực rỡ của cô bé bị mắc, rách một vệt lớn. Cô bé đứng vững, thoải mái lấy chiếc mũ phủi bụi trên váy, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với anh, lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắm trên má.
Tim Mộ Dung Phong đập thình thịch, xung quang cảnh chiều nắng xuân, trong cơn gió mềm mại vô hạn, yên lặng đến mức như nghe được tiếng thở của mình. Giữa trời đất chỉ còn đôi mắt đen láy của cô bé đó, thanh khiết đến mức khiến người ta không dám nhìn. Anh không kìm được ôn tồn hỏi: “Cháu tên gì?”.
Cô bé đó cầm mũ, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh. Thanh Du trong lòng sợ hãi, ở bên cạnh nói: “Cha, chị ấy tên Đô Đô”.
Mộ Dung Phong cười ha ha: “Sao lại gọi cái tên kỳ lạ cổ quái thế?”
Đô Đô bĩu môi nói: “Có gì mà kỳ lạ chứ, mẹ cháu nói, là tên daddy đặt cho cháu, daddy nói rồi, cháu là chị cả, sẽ gọi là Đô Đô, đợi có em trai hoặc em gái, sẽ gọi là Rê Rê, có em trai hoặc em gái tiếp nữa, sẽ gọi là Mi Mi, nếu có em trai hoặc em gái nữa nữa, tiếp theo sẽ là Đô Rê Mi Pha Son La Si…”. Giọng nói mềm mại giống như chim vàng oanh hót véo von, khiến cả đám tùy tùng phì cười. Mộ Dung Thanh Du cũng mỉm cười, từ lúc nó hiểu chuyện cho đến nay ít khi thấy cha có vẻ mặt vui vẻ như vậy.
Mộ Dung Phong “ồ” một tiếng, hỏi Đô Đô: “Cha