Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134246

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/246 lượt.

cháu đâu?”
Đôi long mày của Đô Đô hơi chau lại: “Cha đang nói chuyện với bác, bác rất tốt, cho cháu ăn kẹo”.
Bỗng cô bé lại bĩu môi: “Mamy không cho cháu ăn”.
Mộ Dung Phong thấy cô bé nói vòng vo không rõ, liền hỏi Thanh Du: “Là con bên nhà dì à?”.
Thanh Du nói: “Không phải, là con gái bác tư”.
Mộ Dung Phong sững sờ một lát, bỗng nhiên thấy Đô Đô giơ tay ra, lao về phía đằng sau anh: “Mamy…mamy…”. Chỉ nghe thấy một giọng nói vừa sốt ruột vừa lo lắng: “Sao con lại chạy đến đây, mẹ tìm con khắp nơi, lo chết đi được”.
Dường như đã qua cả nửa đời người, mới có dũng khí quay đầu lại.
Hình bóng đó in vào mắt anh, vẫn rõ ràng như thế, tất cả mọi thứ trong ký ức dường như bỗng nhiên sống lại. Giống như ai đó mở phong ấn, tất cả ầm ầm ào ra. Cách nhiều năm như thế, cách quá khứ trước khi nhiều năm như thế, hóa ra vẫn nhớ rõ đến vậy, hàng tóc rối xõa bên vai cô, đường cong chiếc cằm dịu dàng của cô, cách xa như thế, phảng phất có mùi hương hoa nhài, thoảng thốt như mơ, giấc mơ anh đã thấy nhiều lần ấy, lần này nhất định là mơ, mới có thể nhìn thấy cô rõ ràng như thế.
Tĩnh Uyển quỳ ở đó, mải lo chỉnh lại váy áo cho con gái: “Xem con kìa, trên mặt là gì đây hả?”, dáng điệu vô cùng thương yêu đưa tay ra lau đi mồ hôi lấm tấm trên mặt con gái, vừa ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt dần tắt lịm, khóe miệng hơi mấp máy, cuối cùng khẽ gọi: “Tổng tư lệnh”.
Ngực Mộ Dung Phong phập phồng mạnh, ngay cả bản thân anh cũng không biết trong giây phút ngắn ngủi ấy mình nghĩ bao nhiêu việc. Kinh ngạc, hối hận, bối rối, oán hận, phẫn nộ… vô số cảm giác phức tạp không thể nói rõ, anh chỉ có thể đứng đó, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, anh cũng như không cảm thấy gì. Ánh mắt anh lướt trên mặt cô, bỗng nhiên lại chuyển qua Đô Đô, cô theo bản năng ôm chặt lấy con, trong mắt có sự hoảng hốt, rất nhanh liền trấn tĩnh lại, chỉ còn lại sự phòng bị cảnh giác. Mộ Dung Phong như hóa đá, đứng yên ở đó không động đậy, giọng nói anh gần như sợ hãi: “Con gái em?”.
Tĩnh Uyển “ừ” nhẹ một tiếng, nói với con: “Gọi chú đi”.
Đô Đô dựa vào lòng mẹ, rất nghe lời gọi một tiếng: “Chú ạ”.
Mộ Dung Phong lại không nói gì, chỉ nhìn cô, Tĩnh Uyển bình tĩnh nhìn anh, giọng nói của anh như hơi khó khăn: “Đứa bé này… thật giống em. Mấy tuổi rồi?”. T
ĩnh Uyển không trả lời, Đô Đô đã cướp lời: “Năm nay cháu sáu tuổi rồi”, khuôn mặt cô bé đầy vẻ đắc ý: “Tháng trước cháu mới sinh nhật sáu tuổi, daddy mua cho cháu một chiếc bánh ga tô to”. Tĩnh Uyển ôm chặt lấy con, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, đằng sau vọng đến tiếng bước chân nhỏ, cô quay đầu lại, hóa ra là Trình Doãn Chi.
Trình Doãn Chi vừa nhìn tình cảnh này, lập tức thấy đầu ù ù, choáng váng. Nhưng Mộ Dung Phong đã bình thường trở lại, làm như không có việc gì, gọi tên anh: “Thủ Thận”.
Trình Doãn Chi cười nói: “Tổng tư lệnh hôm nay đến sao không báo trước?”, lại quay sang nói với Tĩnh Uyển: “Thím tư về đi, Y Dạng đang đợi thím uống trà chiều đó”.
Tĩnh Uyển ôm con, vâng lời liền đi xuyên qua cổng vòm đi về. Cô vốn đi rất nhanh, tuy ôm con nhưng trong đầu trống rỗng, đi vừa vội vừa nhanh. Đô Đô ôm chặt lấy cổ cô, bỗng nhiên nói: “Mamy, sao trước nay con chưa từng gặp chú?”.
Tĩnh Uyển nói: “Chú rất bận”.
Đô Đô làm mặt quỷ nói: “Chú hung dữ quá, Thanh Du vừa nhìn thấy chú liền sợ hãi đến ngoan ngoãn, Đô Đô không thích chú”.
Tĩnh Uyển hoảng hốt vã hết mồ hôi, đi từng bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, cô vốn đi giày cao, bước đi vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc: “Con ngoan, sau này gặp chú đừng làm phiền chú”.
Đô Đô nói: “Con biết rồi”. Bỗng cô bé giơ tay vẫy: “Daddy, daddy!”.
Tĩnh Uyển ngẩng đầu lên, quả nhiên Tín Chi đang từ xa đi đến, tim cô liền dịu lại, dường như chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, sẽ cảm thấy trấn tĩnh, bình tâm. Tín Chi từ xa đã dang tay ra, đón lấy Đô Đô nói: “Cái đồ nghịch ngợm nay, lại chạy đi đâu hả?”, anh nhìn Tĩnh Uyển một cái, Tĩnh Uyển nói nhỏ: “Em không sao”. Tín Chi một tay ôm con, một tay nắm lấy tay cô.
Tay anh ấm áp mạnh mẽ, cho cô một cảm giác an ủi trấn tĩnh đến kỳ diệu, mọi phiền não trong tim đều lắng lại, dần dần trở lại vẻ ung dung bình thản như thường. Chợt nghe Đô Đô kêu lên: “Daddy, ngồi lên vai, ngồi lên vai”.
Tĩnh Uyển quở trách: “Lớn vậy rồi, làm sao mà ngồi lên vai được”.
Đô Đô bĩu môi: “Không, con muốn ngồi lên vai”.
Tín Chi cười: “Được rồi, daddy cho ngồi lên vai”. Anh nhấc con lên vai, hai bên đường trồng vô số hoa lựu, trong tầng lá xanh mơn mởn điểm xuyết một vài bông hoa nhỏ nở rộ đỏ rực như ngọn đuốc, Đô Đô đưa tay ra hái, nhưng không thể hái được.
Hàng lựu hai bên đều rất cao, cành lá chi chit che hết ráng chiều bên trời. Tĩnh Uyển tiện tay ngắt một cành, bỗng nhiên nhớ đến ngày đó, mình hái một chiếc lá cọ che đầu tránh nắng, đôi giày da cô đi đã đổi lấy một đôi giày vải, trên mũi giày có thêu một đôi bướm ngũ sắc, dưới ánh mặt trời đôi giày lắc qua lắc lại, cặp bướm sống động như sắp bay lên. Cô nghiêng người ngồi trên lưng lừa, hơi lắc lư, hai bên đường nhỏ đề