Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134778

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/778 lượt.

có ý nghĩa gì không?”
“Châu Nhị!” Từ Ngọc véo tôi một cái đau điếng.
“Là Vũ trụ không có lỗi!” Từ Ngọc nói.
“Anh tốt quá, lúc nãy tôi đã hiểu lầm anh rồi.” Từ Ngọc tấm tắc nói.
Sau khi đưa Từ Ngọc về, Trần Định Lương mới đưa tôi về nhà. Vừa đến nhà, tôi liền nhận được điện thoại của Từ Ngọc.
“Cái tay Trần Định Lương ấy có phải thích cậu không?”
“Cậu cảm thấy thế à?”
“Anh ta cố tình đi nhầm đường, đợi đưa cậu về sau cùng, rõ ràng là muốn được ở một mình bên cạnh cậu, đúng không? Tối nay tớ mới quen anh ta, thế mà anh ta đã tình nguyện thiết kế bìa miễn phí cho Vũ Vô Quá, chuyện này không thể nói là vì tớ được, phải không?”
“Tớ cũng mới gặp anh ta lần thứ hai.”
“Thế thì là tiếng sét ái tình, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi, cậu có rắc rối rồi đấy!”
“Anh ta cùng ngày tháng sinh với tớ đấy.”
“Thế á?”
“Tớ cũng rất ngạc nhiên.”
“Giới thiết kế thời trang liệu có phong lưu không nhỉ?”
“Có vẻ tay Trần Định Lương này rất am hiểu phụ nữ.” Tôi nói.
“Cậu không nên từ chối anh ta đấy nhé!” Từ Ngọc cảnh cáo tôi.
“Tại sao?”
“Nếu từ chối anh ta sẽ không thiết kế bìa giúp Vũ Vô Quá nữa, dù không thích cậu cũng hãy miễn cưỡng qua quýt với anh ta nhé, xin cậu đấy.”
“Làm gì có chuyện ấy được cơ chứ, sao cậu chỉ nghĩ cho riêng mình thế.”
“Thật ra tớ cũng nghĩ tốt cho cậu thôi, cậu nghĩ mình còn trẻ lắm sao? Đàn bà con gái cuối cùng ai cũng phải lấy chồng hết.”
“Làm sao cậu biết Trần Định Lương không phải người đã có vợ? Tớ không thể phạm một lỗi lầm hai lần đâu.”
Tôi bỏ tờ giấy có viết lời bài hát của Trần Định Lương xuống phía dưới bức tranh đang ghép dở. Tôi từng nói đến năm 30 tuổi sẽ rời xa Văn Lâm, điều đó lẽ nào có sự trùng hợp khéo léo nào đó với sự xuất hiện một người trùng ngày sinh tháng sinh với tôi? Cho đến thời điểm hiện tại, anh ta không phải là kẻ đáng ghét, và dựa vào trực giác của người phụ nữ, tôi nhận ra anh ta cũng chẳng ghét bỏ gì tôi. Phụ nữ lúc nào chẳng thích có đàn ông vây quanh, đặc biệt là những người đàn ông phong độ chứ. Tôi cởi sợi dây chuyền ra, lắc qua lắc lại dưới ánh đèn, con bọ cạp trong quả cầu thủy tinh kia là tôi, còn quả cầu thủy tinh là Văn Lâm. Trên thế gian này, sẽ chẳng có một người đàn ông nào bảo vệ tôi giống như anh ấy đã và đang làm, một người thôi với tôi thế là đủ.
Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Tôi cầm điện thoại lên thì bên kia lại cúp máy. Kiểu nháy máy này dạo này tôi hay gặp phải.
Một buổi trưa của mấy hôm sau đó, tôi nhận được một cú điện thoại.
“A lô, là ai đấy?”
“Tôi là vợ của Đường Văn Lâm.” Đầu bên kia điện thoại là giọng một người phụ nữ.
Tôi sững sờ.
“Những cuộc điện thoại nháy máy trước đây đều là của tôi.” Cô ta nói. “Cô và Đường Văn Lâm qua lại với nhau bao lâu rồi?”
“Chị Đường, tôi không hiểu chị đang nói gì vậy.” Tôi chỉ có thể phủ nhận tất cả.
“Cô không thể không biết gì cả. Tôi và Văn Lâm bên nhau mười năm rồi, kết hôn cũng đã được bảy năm. Bốn năm nay, anh ấy đã thay đối rất nhiều, tôi biết ngày nào anh ấy cũng nói dối tôi. Cô và anh ấy quen biết nhau thế nào?”
“Tôi có thể giữ cho mình một chút bí mật riêng tư được không?”
“Riêng tư?” Cô ta cười nhạt. “Tôi tin hai người không đến nỗi làm mấy chuyện động trời đâu nhỉ?”
Cô ta quả thật rất biết sỉ nhục người khác.
“Anh ấy yêu cô không?” Cô ta hỏi tôi.
“Chuyện này tôi không thể trả lời thay anh ấy.”
“Anh ấy đã không còn yêu tôi nữa.” Cô ta lạnh lùng nói.
Sự bình thản và thẳng thắn của cô ấy như thế khiến tôi lại cảm thấy hối hận.
“Cô có thể hứa với tôi không đem chuyện hôm nay kể với anh ấy, được không?” Cô ta nói.
“Tôi hứa.”
Điện thoại tắt. Tôi ngồi bên bàn ăn, cầm những mảnh ghép của bức tranh lên. Tôi cho rằng mình sẽ khóc, vậy mà không phải. Cái ngày này cuối cùng cũng đến, và nó cũng đã tháo gỡ tất cả mọi nghi hoặc từ trước đến nay của tôi, rằng Văn Lâm đã không đồng thời yêu cùng lúc hai người đàn bà, anh ấy chỉ yêu mình tôi.
Đến chiều tối, Văn Lâm gọi điện, anh ấy nói tối nay sẽ ăn cùng với tôi.
Chúng tôi ngồi ăn ở một nhà hàng chim quay. Tinh thần của Văn Lâm rất tốt. Anh ấy vừa kiếm về cho công ty một khoản tiền khá lớn. Tôi thật sự lo sợ buổi tối hôm nay là lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt, tôi không biết người đàn bà kia sẽ hành động những gì. Tôi căng thẳng dựa người vào Văn Lâm, gác một chân mình lên đùi anh ấy.
Tôi đã hứa với cô ta không kể chuyện ngày hôm nay cho Văn Lâm nghe, tuy tôi chẳng buộc phải tuân theo lời hứa ấy, nhưng tôi không hy vọng cô ta coi thường mình, cho rằng tôi muốn mượn chuyện ấy để công kích cô ta.
Sáng hôm sau, Văn Lâm không gọi điện thoại cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng. Đến chiều, cuối cùng anh ấy cũng gọi đến.
“Sao em không nói gì cho anh?” Anh ấy hỏi tôi.
Tôi đã quá ngây thơ, vốn dĩ cho rằng cô ta bảo tôi không được nói cho Văn Lâm, và cô ta cũng sẽ giữ bí mật ấy.
“Tối hôm qua, cô ấy như một người điên vậy.” Anh ấy nói.
“Thế làm thế nào bây giờ?”
Anh ấy trầm mặc rất lâu.
“Có phải sau này không gặp em nữa?” Tôi hỏi.
“Chờ một