
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134781
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/781 lượt.
thời gian anh sẽ tìm em.”
Tôi buông điện thoại xuống, lo sợ anh ấy sẽ không tìm tôi nữa.
Buổi tối phải đi học lớp thiết kế.
Trần Định Lương cho chúng tôi vẽ bản phác thảo thiết kế. Tôi vẽ một bộ áo đầm buổi tối màu đen có dây đai, dây đai đó được tạo thành từ những viên ngọc giả, chiếc váy đó hở lưng, sau lưng có một nơ con bướm rất to. Tâm trạng tôi đang rất tồi tệ nên đã lãng phí rất nhiều giấy vẽ, bộ váy vẽ xong rồi, nhưng nó vẫn chẳng hề giống với những gì tôi tưởng tượng. Tôi bực tức, vo tròn tờ giấy vẽ ném thẳng vào sọt rác.
Sau khi tan học, tôi rời khỏi phòng học, Trần Định Lương đuổi theo tôi.
“Tôi đọc xong sách của Vũ Vô Quá rồi, trả lại cho cô đây.”
Tôi thấy trên tay anh ta không hề có gì cả.
“Tôi để trên xe, cô có muốn quá giang không?”
“Hình như hôm nay tâm trạng cô có vẻ không tốt.” Vừa lái xe, anh ta vừa nói.
“Tâm trạng của người phụ nữ không tốt không cần bất cứ một lời giải thích nào cả.” Tôi nói.
Đến cổng khu nhà, tôi xuống xe.
“Đợi một chút...” Anh ta chạy ra phía sau thùng xe bê ra hai quả dưa hấu to. “Hôm nay tôi về thăm mẹ, bà ấy gửi cho tôi. Mình tôi không thể ăn hết nên tặng cô một quả.”
“Cám ơn anh.” Tôi đưa tay đón lấy.
“Quả dưa này nặng lắm, để tôi bê giùm cô lên nhà.”
Hóa ra anh ta định lợi dụng quả dưa để vào nhà tôi.
Trần Định Lương để quả dưa trong tủ lạnh.
Trông thấy bức tranh ghép của tôi, anh ta nói. “Đã ghép được một phần năm rồi hả?”
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, là 10 giờ 5 phút, giờ này chắc Văn Lâm vẫn đang ở công ty.
“Vợ cũ của tôi hôm nay cưới.” Trần Định Lương nói.
Hóa ra anh ta từng ly hôn. Ngày hôm nay đối với anh ta chắc cũng không phải là ngày tốt lành gì. Chúng tôi cùng ngày sinh tháng đẻ, không ngờ lại có tâm trạng tồi tệ cùng ngày.
“Sao anh không đi dự đám cưới?”
“Cô ấy không mời tôi.”
“Thế sao anh biết cô ấy cưới?”
“Hôm nay mẹ tôi nói cho tôi biết. Quan hệ giữa vợ trước của tôi và mẹ tương đối tốt.” Trần Định Lương cười khổ sở.
“Thế hai người ly hôn không phải vì nguyên nhân mẹ chồng nàng dâu.” Tôi cười nói.
“Là do tôi.”
“Tôi đúng là không hiểu chuyện hôn nhân.”
“Tôi cũng không hiểu hôn nhân là gì, nhưng hiểu ly hôn là thế nào.”
Tôi không hiểu lắm, nên muốn nghe xem anh ta biện luận thế nào.
“Ly hôn thực sự là một việc làm quá đau khổ.”
Văn Lâm liệu có đồng cảm với suy nghĩ ấy không nhỉ? Chia tay khó hơn kết hợp với nhau nhiều.
“Không còn sớm nữa rồi, tôi về đây.”
“Cám ơn quả dưa của anh.”
“Suýt nữa tôi quên, còn cuốn sách của Vũ Vô Quá nữa.” Trần Định Lương đưa cuốn sách cho tôi.
“Hay không?”
“Hay lắm, có điều vẫn chưa phải cây bút sắc sảo.”
“Trên đời này có mấy kẻ là cây bút sắc sảo chứ?”
Trần Định Lương đi rồi, tôi cảm thấy cô độc tột độ, không ngờ anh ta lại có thể cho tôi chút cảm giác ấm áp như vậy. Tôi ngồi lặng lẽ ngắm kim đồng hồ chầm chậm quay, vậy là đã 3 giờ sáng. Giờ này chắc Văn Lâm không ở nhà hứa với vợ anh ấy rằng không còn gặp mặt tôi nữa chứ?
Tôi vội vàng thay quần áo chỉnh tề, đứng dưới tòa nhà của công ty Văn Lâm, cứ đi đi lại lại ở đó. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hành động một cách ngốc nghếch như vậy, thậm chí giờ đây tôi còn không biết văn phòng của anh ấy ở tầng mấy.
“Cũng may anh không mắc bệnh tim.” Anh cười khổ sở.
“Xin lỗi anh, đáng lẽ em phải nói chuyện cô ấy gọi điện thoại cho em với anh.”
“Dù gì thì cô ta cũng đã biết rồi.”
“Anh có hứa với cô ấy sẽ không gặp em nữa không?”
“Những việc anh muốn làm từ xưa đến nay không ai có thể ngăn cản được.”
“Vậy... có nghĩa là anh không muốn ly hôn chứ không phải anh không thể ly hôn, đúng không?”
“Một người phụ nữ đã 37 tuổi, em nói xem ly hôn rồi cô ấy có thể đi đâu?”
“Ồ, hóa ra là vậy, em rất muốn ước người 37 tuổi kia là em.”
Giây phút ấy tôi mới hiểu, hóa ra số tuổi của đàn bà cũng có thể trở thành kẻ bảo hộ cho người ấy trong một giai đoạn hôn nhân.
“Chúng ta sau này phải làm sao?” Tôi hỏi Văn Lâm.
“Từ nay về sau em đừng dùng họ Châu để nhắn cho anh mà hãy dùng họ Từ nhé.”
“Sao em phải đổi họ?” Tôi cay đắng hỏi.
“Chỉ là anh chợt nhớ ra thôi, bạn gái thân của em chẳng phải họ Từ sao?”
“Thôi được, vậy từ giờ em họ Từ, là Mr. Từ hay là Mrs. Từ đây?” Tôi cười lạnh nhạt.
“Tùy em, nhưng tốt nhất không nên lưu số điện thoại lại.”
“Sao anh lại sợ cô ấy đến thế?”
“Anh không muốn ai phải chịu tổn thương cả.” Văn Lâm đặt hai bàn tay lên vai tôi, nói. “Anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu.”
“Thôi được, em sẽ thay số điện thoại.”
Tôi đầu hàng rồi. Khi nghe anh ấy nói. “Anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu.” Con tim tôi đã mềm nhũn.
“Đã ghép được một phần năm rồi đấy, thành tích được đấy chứ!” Văn Lâm nhìn bức tranh đang ghép dở của tôi nói. Bức tranh đã hiện lên một nửa nhà hàng, chỉ có điều có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ có được nhà hàng của riêng mình nữa.
Sau khi Văn Lâm rời đi, tôi nằm vật ra giường. Bất kỳ một người phụ nữ có chút trí thông minh nào cũ