
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134772
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/772 lượt.
ta.
“Chẳng qua chồng tôi cũng chỉ vì mê mẩn cơ thể của cô mà thôi! Anh ấy muốn phát tiết, vì dù sao anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông.” Chị ta sỉ nhục tôi.
“Nếu chỉ muốn phát tiết, anh ấy đã không ở bên tôi những năm năm. Anh ấy từng yêu chị, nhưng trước khi chết anh ấy đã nói yêu tôi, trước khi chết một hôm anh ấy còn hỏi tôi có yêu anh ấy không.” Tôi ngạo nghễ nói với chị ta.
Bỗng chị ta cười lớn. “Tiếc thay anh ấy đã nhìn nhầm người, chỉ vì hai trăm tám mươi ngàn mà dám cởi bỏ quần áo trước mặt tôi, chẳng qua cô cũng chỉ yêu tiền của anh ấy mà thôi! Được, giờ tôi viết chi phiếu cho cô, coi như chi phí đã ngủ cùng chồng tôi năm năm vừa qua.” Cô ta cầm túi xách lên.
“Tôi không định lấy lại hai trăm tám mươi ngàn đó, tôi làm vậy là để trừng phạt chị đã không để cho tôi đến viếng anh Văn Lâm.” Tôi mặc quần áo, nói tiếp. “Nếu như anh ấy có thể sống lại, tôi tình nguyện nhường anh ấy lại cho chị. Yêu một người, có nghĩa là không nên chiếm hữu người đó. Anh ấy là một người đàn ông vô cùng, vô cùng tốt, chỉ tiếc anh ấy lại ra đi mãi mãi, không bao giờ còn có thể quay trở lại nữa.”
Chị ta bỗng khuỵu xuống đất khóc nấc lên đau đớn.
Cả người chị ta run lẩy bẩy. Đột nhiên tôi thấy mềm lòng, cầm áo chị ta lên khoác vào người chị ta.
Chị ấy cũng là người bị hại.
Tôi bước ra khỏi phòng thử đồ. Sao tôi lại có thể mạnh mẽ đến vậy? Nếu Văn Lâm còn ở bên cạnh tôi, nếu chuyện hôm nay xảy ra, chắc hẳn tôi sẽ không thể chống đỡ nổi. Nhưng anh không còn rồi, không còn ai có thể che chở, bảo vệ, khoan dung tôi như anh, chính vì thế tôi biết mình phải mạnh mẽ.
Chị ta mặc quần áo, rồi đi thẳng ra khỏi cửa hàng. Tôi nhìn theo bóng dáng chị ta mãi đến khi mất hút trong dòng người tấp nập qua lại.
Tôi bước vào phòng thử đồ, quỳ xuống đất, thu dọn chiếc áo lót mà chị ta chưa hề thử. Trái tim tôi bỗng dấy lên cơn chua xót tột độ, nỗi chua xót ấy lan xuống cả đôi bàn tay, đôi bàn chân của tôi nữa, nước mắt bỗng như được mở công tắc, không kìm nổi cứ tuôn ra ào ạt. Từ sau khi Văn Lâm mất đi, tôi chưa từng được khóc một trận nào cho thỏa, tôi những tưởng khi người ta đau khổ nhất họ sẽ khóc, nhưng hóa ra không phải, khi đó, họ sẽ không khóc.
Anh ra đi quá đột ngột, nỗi đau thương của tôi bỗng biến thành sự thù hận. Tôi hận anh đã bỏ rơi tôi. Tôi tự nhủ với mình rằng, có lẽ nếu như anh không yêu tôi đến thế, chắc tôi sẽ không đau lòng vì anh đến vậy. Nhưng hôm nay, chính vợ anh ấy đã nói rằng, anh từng đề nghị ly hôn, quả thật anh đã từng muốn sống cùng tôi, thậm chí sống cùng tôi đến lúc đầu bạc răng long. Từ trước đến giờ tôi không tin anh, cho rằng anh luôn kiếm cớ kéo dài mọi chuyện, tôi không tin anh dám nói đến hai chữ đó. Tôi đã hiểu lầm anh. Hiểu lầm một người đàn ông tình nguyện trả thay cho tôi mọi giá. Nếu có thể để anh sống lại, tôi tình nguyện mong anh sống mà không yêu tôi nhiều đến thế.
Tôi khóc thành tiếng thật to, anh liệu có nghe thấy không nhỉ? Liệu anh có nghe thấy tôi đang sống trong sự giày vò, hối hận khi không trả lời câu hỏi của anh không? Lúc nãy tôi không nên đối xử như vậy với vợ của anh ấy, đáng lẽ tôi nên cầu khẩn chị ta để tôi được nhìn thấy tro cốt của anh một lần. Sao tôi lại phô trương, khoe mẽ đến vậy chứ? Anh từng nói đùa rằng, vợ mình sẽ biến anh thành đống thịt xay. Chị ta không làm vậy, chỉ biến anh thành tro bụi mà thôi. Tình yêu của anh dành cho tôi sớm đã hóa thành cát bụi của hồng trần.
Cứ mỗi chủ nhật, tôi lại đến Lục Điền viên để thăm Cherbourg.
Nó lớn rất nhanh, đã không cần phải uống sữa nữa. Hình như nó cũng biết nhận ra người - nó nhận ra tôi.
Chủ nhật tuần này, Du Dĩnh và Từ Ngọc cùng tôi đi thăm nó.
“Đại Hải trở về rồi.” Du Dĩnh nói với tôi.
“Thật không?” Tôi mừng thay cho cô ấy.
“Tối qua anh ấy trở về, nói còn mấy bộ quần áo chưa đem đi, nên giờ về lấy, sau đó ở lại không đi nữa.” Du Dĩnh kể.
“Nếu cậu không muốn thì anh ấy làm sao dám lì ở lại không đi chứ?” Từ Ngọc trêu Du Dĩnh.
“Anh ấy nói gì với cậu?” Tôi hỏi Du Dĩnh.
“Anh ấy không nói gì cả, chỉ có tớ nói với anh ấy mà thôi.”
“Cậu nói với anh ấy?”
“Tớ nói tớ yêu anh ấy.” Du Dĩnh đỏ mặt nói.
“Cuối cùng cậu cũng nói câu này sao?” Tôi không tin nổi.
“Tớ yêu anh ấy mà, việc gì phải giấu chứ?”
“Hẳn là Đại Hải cảm động lắm?” Tôi tò mò.
“Vì thế anh ấy mới ở lại không chịu đi.” Du Dĩnh cười tươi.
“Anh ấy cắt đứt với Từ Lệ rồi chú?” Từ Ngọc hỏi Du Dĩnh.
“Anh ấy nói cắt đứt rồi. Thật ra tớ cũng có một phần trách nhiệm ở trong chuyện này. Từ trước đến giờ tớ chưa từng thử tìm hiểu thế giới nội tâm của anh ấy. Tớ luôn cho rằng mình hiểu anh ấy, nhưng hóa ra không phải. Anh ấy yêu tớ nhiều hơn tớ yêu anh ấy. Nếu không phải chuyện Văn Lâm xảy ra, có lẽ tớ vẫn không chịu nói với Đại Hải rằng tớ yêu anh ấy. Hóa ra khi bạn yêu một người, bạn nên để người đó biết, vì biết đâu một ngày nào đó bạn sẽ vĩnh viễn mất đi người đó.” Du Dĩnh nói.
“Đúng vậy.” Tôi đồng tình.
“Tớ xin lỗi, tớ không cố ý nhắc đến chuyện ấy.” Du Dĩnh nói.
“Không có gì đâu, điều duy n