XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134773

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/773 lượt.

nhìn thấy anh ấy.” Tôi nói.
“Chuyện này có chút khó khăn, thi thể đang bảo quản ở phòng liệm.”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ “thi thể” để hình dung về Văn Lâm, đúng đấy, là “thi thể” đấy. Chỉ trong vẻn vẹn hai ngày mà anh ấy đã biến thành “thi thể”.
“Tôi muốn gặp anh ấy, đêm qua anh ấy có gọi điện cho tôi.” Tôi cuống quýt.
“Không phải chứ?” Anh ta giật nảy mình.
“Xin anh nghĩ cách giúp tôi.” Tôi cầu cứu.
“Tang lễ được tổ chức vào thứ tư.”
“Ở đâu?”
“Vợ anh ấy có mặt ở đó, nếu cô xuất hiện tại linh đường sẽ không tiện lắm.”
“Tôi phải đi.” Tôi kiên quyết.
“Thế này đi...” Anh ta nói. “Đêm trước khi cử hành tang lễ, tôi sẽ cố gắng tìm cơ hội để cô gặp mặt anh Đường lần cuối cùng, được không?”






Tôi còn biết lựa chọn thế nào nữa chứ?
Sáng thứ ba, tôi gọi điện thoại cho anh Tương.
“Anh đã giúp tôi bố trí gặp mặt anh Văn Lâm được chưa?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Tối nay 8 giờ ở tầng dưới công ty tôi, được không?” Anh ta nói.
7 giờ tôi đã tới đó, tôi muốn nhanh chóng để được gặp Văn Lâm. Tôi từng đứng đây để đợi anh, trông thấy anh từ trong đó bước ra, kể từ bây giờ, không bao giờ tôi còn có thể trông thấy anh từ trong đó bước ra nữa.
“Cô Châu, vợ anh Đường sẽ không rời xa khỏi linh đường, người nhà của hai bên anh ấy cũng sẽ có mặt ở đó, như vậy hà tất cô phải đến đó chứ? Cô sẽ không chịu đựng nổi đâu.”
“Hóa ra anh cố tình lừa tôi! Đáng lẽ tôi không nên tin anh mới phải!”
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình không còn nơi có thể dựa dẫm đến vậy. Hóa ra tôi không thể gặp mặt anh lần cuối cùng. Đến cái quyền lợi này mà tôi cũng không có, tôi là người đàn bà đã ngủ cùng anh suốt năm năm trời kia mà!
“Sao anh lại nỡ lừa dối tôi chứ?” Tôi lao đến xé áo anh ta, tôi hận anh ta đến tận xương tủy.
“Cô Châu, tôi chỉ không muốn cô buồn thôi, chắc hẳn anh Đường cũng vậy chứ? Người chết thì đã chết rồi, có gặp hay không cũng vậy mà thôi. Nếu trên linh đường xảy ra chuyện gì, liệu anh Đường đi có được vui vẻ không?”
“Mộ của anh ấy ở đâu vậy? Tôi cầu xin anh nói cho tôi biết.” Tôi cầu xin anh ta. Anh ta là người duy nhất có thể giúp đỡ tôi.
“Anh ấy được hỏa táng.”
“Hỏa táng? Tại sao lại phải hỏa táng?”
Bọn họ thậm chí còn không để cả thi thể lại cho tôi.
“Tro cốt đâu? Tro cốt của anh ấy để ở đâu?” Tôi hỏi dồn.
“Tại nhà anh ấy.”
Để tại nhà ư? Thế chẳng phải mãi mãi tôi không thể gặp anh ấy rồi sao? Không thể gặp mặt anh lần cuối cùng, không thể nhìn thấy “thi thể” của anh, giờ cũng không được nhìn thấy tro cốt. Anh đã biến mất hoàn toàn như thế, không để tôi nhìn lấy một lần.
“Tôi xin lỗi.” Anh Tương nói.
Tôi không thèm để ý đến anh ta, đáng lẽ ngay từ đầu tôi đã không nên tin tưởng anh ta như thế. Nếu Văn Lâm còn sống và biết có người ức hiếp tôi như vậy, chắc hẳn anh sẽ đứng ra bảo vệ cho tôi.
Tôi trở về căn hộ trước đó của mình.
Chị Quách ra mở cửa.
“Cô Châu, là cô sao? Cô không sao chứ? Trông sắc mặt cô kém lắm.”
“Em có thể vào trong được không?”
“Đương nhiên là được.”
Tôi bước vào trong phòng, tất cả vẫn được bày trí giống như trước. Chiếc giường tôi và Văn Lâm từng ngủ vẫn kê chỗ đó. Tôi bước đến, bổ nhào lên giường, bò đến chỗ anh thường xuyên nằm. Tôi muốn cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại của anh.
“Chị có thể bán lại căn hộ này cho em không? Em muốn sống ở đây.” Tôi hỏi chị.
“Chuyện này...”
“Chị muốn bán giá bao nhiêu? Em có thể trả cho chị giá tốt hơn thế, cầu xin chị đấy!” Tôi van xin chị.
“Sao cô lai muốn làm thế chứ?”
“Em quá ân hận khi bán nó.”
“Nếu quả thực cô rất muốn thế, cũng không vấn đề gì cả.”
“Thật chứ?”
“Tôi nghĩ chắc hẳn cô có nguyên nhân của mình.”
“Ngày mai em sẽ đi rút tiền gửi chị. Tối nay cho em ngủ ở đây được không?”
“Đương nhiên rồi, dù sao tôi cũng ngủ một mình thôi mà.”
Sáng hôm sau, tôi đến ngân hàng xem trong tài khoản của mình còn bao nhiêu tiền. Tài khoản chỉ còn hơn ba trăm đồng. Hai trăm tám mươi ngàn đi đâu mất rồi? Văn Lâm đã đổi nó thành tiền mặt rồi sao? Tôi đến quầy kiểm tra, tấm chi phiếu đó được thực hiện ngày hôm qua.
Văn Lâm không thể sau khi chết lại có thể đi đổi tấm chi phiếu đó thành tiền mặt được, ai đã chuyển số tiền đó vào tài khoản của anh ấy chứ? Ngoài vợ anh ấy ra, tôi không nghĩ còn ai nữa.
“Em không có tiền, không thể mua lại căn hộ đó rồi.” Tôi gọi điện cho chị Quách.
Tôi giờ tay trắng, chẳng còn gì nữa cả, ngoài con bê và mảnh đất.
Tôi đến Lục Điền viên để thăm Cherbourg.
“Cô đã nghĩ ra mình nên trồng rau gì chưa?” Cô nhân viên hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
“Đến mùa xuân là phải bắt đầu trồng rồi đấy.”
Mùa xuân ư? Hình như mùa xuân còn xa xôi lắm. Tôi ôm chặt Cherbourg vào lòng, nó được sinh ra trước đêm Văn Lâm chết. Anh ấy đã để lại nó cho tôi khi chú bê con này vẫn còn trong bụng mẹ. Nó đến với thế giới này, còn anh đã biến thành tro bụi.
Tôi ôm chặt Cherbourg vào trong lòng, nó chính là sinh mệnh mà Văn Lâm để lại cho tôi, là sự sống. Nó đang sống, n