XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Lục Ngấn

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341011

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1011 lượt.

bắt đầu ăn.
Nghiêm Ngạn cũng không quản hắn, lơ đãng nhìn qua Đào Thất đang ngồi ở bên bàn, có chút bất ngờ hỏi. “Hắn sao vậy?”
Mấy ngày không thấy, cũng không còn tiếng huyên náo cảu lưỡi dài nữa?
Long Hạng thở dài cảm khái, “Vết thương chưa lành.”
Cũng không biết Vân Nông đến tột cùng là đã nói gì với hắn, làm hại thiếu niên này mấy hôm nay cứ lộ vẻ thảm lục, ảm đạm vô vọng.
“Cầm.” Hàn Băng chẳng buồn hé răng, ăn cơm xong thì đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc mà thời gian trước đã cố ý đi tìm về.
“Thiếu chút nữa đã quên mất việc này…” Long Hạng cũng lấy ra hai khối ngọc giao cho Nghiêm Ngạn, “Này, ngay cả của ngươi ta cũng tìm về luôn rồi đấy nhé.” Hại hắn ngồi xổm như người chết cả ngày mò trong suối lạnh.
Sau khi tiếp nhận ba khối ngọc quyết, Nghiêm Ngạn đưa mắt quét qua một vòng, cuối cùng tạm dừng lại trên người Đào Thất.
“Của ngươi đâu?”
“Nhất định phải giao ra đây sao?” Đào Thất nắm chặt ngọc quyết trong tay không tha, ánh mắt trông mong nhìn bọn họ.
Long Hạng tát một bạt tai vào đầu hắn, “Đã nói bảo tàng là giả, cạm bẫy là thật, ngươi cũng đừng vọng tưởng chiếm được vàng bạc châu báu gì nữa.”
“Nhưng mà…” Khó khăn lắm mới có cơ hội đại phát tài như hôm nay, hắn không hiểu vì sao bọn họ lại lãng phí như vậy…
“Giao ra đây.” Nghiêm Ngạn đối với tên tiểu quỷ ánh mắt thiển cận này đã có chút mất kiên nhẫn.
Hắn vẫn muốn thử vận khí, “Ta…”
Đúng lúc bốn người bọn họ đang giằng co không dứt, Vân Nông chậm rãi giảo bước đi vào nhà ăn. Tiếp theo, nàng mỉm cười đứng trước mặt Đào Thất, vươn một ngón tay nhấc cằm hắn lên.
“Đào công tử, ngươi có ý kiến gì đừng ngại cứ nói, ta sẽ tham khảo.”
“Không, không có…” Đào Thất bị nàng hù dọa đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cố sống cố chết lắc đầu, “Đây này, cho ngươi.”
“Tốt lắm, nói vậy thì biểu ca nhà ngươi cũng từng nói với ngươi rồi, mái hiên nàh ta đặc biệt rất thấp, có đúng hay không?” Nàng vừa lòng gật đầu, lại lấy ra tờ văn thư khế ước mà mọi người đã nhìn rất quen mắt.
“Ta ký, ta ký!” Sợ lại vì nàng mà phải nhảy lên nóc nhà làm quỷ khóc, tốc độ hạ bút của Đào Thất lưu loát hơn bất kỳ ai.
“Ngoan.” Nàng cầm lấy tờ khế ước, thổi thổi nét mực còn chưa kịp khô.
“Muội tử, về chuyện mấy khối ngoọ…” Mắt thấy biểu đệ nhà mình cũng đã trèo lên thuyền giặc, Long Hạng lắp bắp nhìn nàng.
Nàng cũng không làm cho hắn thất vọng, “Ngày mai ta sẽ ra ngoài thay các ngươi đi tìm đáp án.” Nếu đã thành thân rồi, vậy cũng nên đi hỏi thăm một chút, cái tên chủ mưu đứng sau màn muốn hãm hại bọn họ là ai.
Nghiêm Ngạn đi tới trước mặt nàng, cuộn tờ khế ước lại rồi bỏ vào tay áo cho nàng, mỉm cười dắt tay nàng.
“Đi đến đâu cũng phải đưa ta đi theo.”
Nàng chân thành khẽ đáp, “Được.”
Cho đến bây giờ Nghiêm Ngạn vẫn không hề cho rằng chuyện Vân Nông kết bằng hữu hay có đồng nghiệp ở trong thanh lâu là chuyện gì rất kỳ quái. Đương nhiên, hắn càng không thừa nhận vì nàng mà ở trong thanh lâu là loại hành động kinh thế hãi tục. Vì hắn biết, nàng luôn luôn có đạo lý của nàng. Cho nên hắn cũng không lãng phí thời gian để suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Nhưng sáng nay, những người qua đường lại không nghĩ như vậy. Ai nấy đều kinh ngạc mà nhìn Vân Nông nắm tay Nghiêm Ngạn đi vào cửa thanh lâu cứ như đi vào phòng bếp nhà mình. Ánh mắt mọi người nhìn nàng vô cùng khác lạ, cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Dạo này… nữ nhân lại có thể thoải mái đến thanh lâu sao? Người dân trên trấn lại trở nên nhiệt tình như vậy thì khi nào?
Vân Nông dẫn Nghiêm Ngạn đi vào đại sảnh, lúc này là sáng sớm nên cũng không có khách khứa gì. Nàng vô cùng quen thuộc đi thẳng qua mấy hành lang gấp khúc quanh co rồi đến trước một tòa thủy tạ hai tầng. Nàng dặn dò Nghiêm Ngạn ở phòng khách dưới lầu chờ đợi, còn mình thì vén váy đi lên lầu hai.
“Nghe nói ngươi đã điều tra ra?” Vươn tay vén lên bức rèm đón gió phi vũ sa, nàng vừa nói vừa đi về phía vị đồng nghiệp ẩn thân trong thanh lâu.
Hồng Tiếu ngồi dựa nửa người trên chiếc ghế quý phi, thân mặc một bộ quần áo ngân hồ cừu, mái tóc đen dày vấn thành một búi tóc đơn giản, bàn tay trắng nõn như bạch ngọc. Toàn bộ tạo hình đều rất khác biệt với loại kỹ nữ hương sắc thanh lâu.
“Còn không phải sao?”
“Là ai?” Vân Nông không khách khí đã ngồi xuống ghế quý phi, sớm đã quen với kiểu trăm ngàn phong tình của nàng.
Mỹ nhân cong khóe môi đỏ tươi lên bĩu một cái, “Chưởng môn Mộ Thành phái, Mộ Thanh Trì.”
Sư phụ tiền nhiệm của Nghiêm Ngạn?
Vân Nông nhíu mi lại, nhớ tới năm đó nàng đã mất bao nhiêu công phu cuối cùng mới có thể làm cho Nghiêm Ngạn từ bỏ ý niệm báo thù sư phụ và sư thúc trước kia của hắn, để tránh cho Nghiêm Ngạn – lúc bấy giờ chẳng có lấy một phần thắng, trở thành kẻ thù của toàn bộ Mộ Thành Phái.
Nay sự tình đã qua nhiều năm, mặc dù Nghiêm Ngạn không còn nhắc tới chuyện của Mộ Thành phái nữa, nhưng nàng cũng biết hắn vẫn còn để ở trong lòng. Nhưng nàng cũng đã tận hết khả năng, không cho Nghiêm Ngạn đi gây chuyện với Mộ Thành Phái, Mộ Thành Phái khi không l