Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Lục Ngấn

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341012

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1012 lượt.

ại ăn no rửng mỡ, muốn đùa với lửa tự thiêu ư?
“Ngươi khẳng định tin tức chính là do một mình Mộ Thanh Trì âm thầm phát tán?” Tại sao Mộ Thành phái tự dưng lại động đến giới sát thủ? Càng đừng nói đến chuyện bọn họ đột nhiên làm ra cái gì là Ngọc Côn Luân. Mộ Thành Phái dã tâm tuy lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc phát triển Mộ Thành Phái trở thành đại môn phái lớn nhất võ lâm Trung Nguyên mà thôi.
Hồng Tiếu lấy cọ sơn móng tay vốn đang dùng để sơn ngón trỏ lên lắc lắc chỉ về phía nàng, “Không chỉ có mình lão ta, còn có tên còn lại.”
“Không phải là… Thứ sử Ninh Lang đấy chứ?” Nàng kéo dài âm điệu, vừa chuyển suy nghĩ đến người năm đó đã từng thanh toán cho Mộ Thành Phái một số tiền lớn.
Hồng Tiếu ngẩn người, “Ngươi cũng biết thứ sử Ninh Lang?”
“Nào chỉ có biết không thôi? Năm đó chính ta đã tiếp nhận vụ mua bán liên quan đến con trai của hắn.” Nàng nói, mặt không chút đổi sắc.
Đến nay, vị thứ sử đại nhân kia e rằng vẫn còn chưa biết. Đứa con trai cưng đã từng hại huynh đệ Nghiêm Ngạn lần lượt phải bước lên pháp trường của hắn, đã bị chết dưới kiếm của Nghiêm Ngạn. Nàng còn nghe nói, sau khi đứa con trai duy nhất chết đi, Ninh Lang từng treo giải thưởng kếch xù cho người nào bắt được tên sát thủ cùng kẻ chủ mưu. Nhưng đã nhiều năm qua đi, Ninh Lang vẫn như trước không tìm ra được nửa điểm manh mối về tên sát thủ, càng miễn bàn đến chuyện tìm Nghiêm Ngạn báo thù.
“Ngươi cố ý?” Quen biết Vân Nông nhiều năm, Hồng Tiếu rất hiểu Vân Nông tận tâm che chở Nghiêm Ngạn thế nào, cũng biết rõ nàng xem vết thương của hắn cũng là nỗi đau của mình.
“Không hẳn.” Vân Nông lắc đầu, việc này quả thật là nàng vô tội. “Vị tiểu thiếu gia kia nhiều năm qua đã kết thù kết oán với bao nhiêu người, vốn khó có thể đếm hết được. Kẻ muốn giết tên tiểu thiếu gia đó chắc cũng xếp hàng kín một con phố. Cùng lắm, ta chỉ vô tình tiếp nhận án tử của hắn mà thôi.”
Hồng Tiếu trầm ngâm hỏi: “… Ngươi cam đoan, ngươi không muốn báo thù cho Nghiêm Ngạn?”
“Sau khi ta biết đối tượng mua bán là ai, ta đương nhiên muốn báo thù.” Trong lòng Nghiêm Ngạn có bốn mối họa lớn: sư phụ, sư thúc trước kia của hắn, còn có cha con Ninh thị kia nữa. Nàng có thể loại bỏ mối nào, đương nhiên sẽ hết lòng loại bỏ mối đó.
Hồng Tiếu vỗ hai tay, “Tốt lắm, bây giờ đến phiên Lão Tử hắn tới tìm các ngươi báo thù.”
“Hắn dựa vào cái gì?” Vân Nông cười lạnh, “Nghiêm Ngạn còn chưa tìm đến hắn kia mà?”
“Biết ngay cứ động đến chuyện của Nghiêm Ngạn là ngươi liền mù quáng mà…” Trước kia lòng nàng vốn thật sự rất sáng, không ngờ sau khi thành thân, tất cả đều chỉ biết hướng về Nghiêm Ngạn.
Sau khi biết tương đối rõ ràng mọi chuyện, Vân Nông sửa lại tâm tính khẩn trương ban đầu, bắt đầu tinh tế tính toán.
“Tình hình hiện này thế nào? Mộ Thành Phái có thông đồng với người trong triều đình hay không?” Nếu thế lực môn phái kết hợp với lực lượng quan binh, còn có toàn bộ người trong giang hồ đang nóng lòng tầm bảo, vậy thì tình huống của bốn vị sát thủ nhà nàng quả thật không mấy vui vẻ rồi.
“Đúng vậy, thứ sử đại nhân đang đóng quân dưới chân núi Mộ Thành để trợ uy.” Hồng Tiếu lấy ra bản danh sách sát thủ đúng lúc chặn đường cướp được, “Nghe nói thứ sử đại nhân cố ý tạo ra việc này. Sau đó sẽ giết sạch sát thủ trong bản danh sách này, báo thù cho ái nhi (con cưng) của hắn.”
“Sao hắn không nhằm thẳng vào Nghiêm Ngạn luôn đi?”
Hồng Tiếu thưởng cho nàng một ánh mắt xem thường, “Bởi vì hắn không biết rốt cuộc là tên sát thủ nào làm, cho nên thà rằng giết lầm một trăm, còn hơn không bỏ sót một người.” Chẳng phải công lực giấu diếm của nàng quá cao, ngay cả thân phận Đệ Tam của Nghiêm Ngạn cũng giấu kín như bưng đó sao.
“Thì ra là vậy…”
“Ngươi đã có chủ ý gì chưa?” Nàng không định để cho tứ đại sát thủ tiếp tục ẩn cư trong nhà mình đấy chứ?
Đáy mắt Vân Nông léo lên tinh quang. “Có.”
“Vậy đi thong thả không tiễn, hoan nghênh lần tới lại đến thăm.” Biết trong lòng nàng đã có chủ ý, Hồng Tiếu hiếm khi thức dậy vào sáng sớm tinh mơ, lập tức tiễn khách để trở về ngủ bù.
“Cảm tạ.” Vân Nông đặt tấm ngân phiếu xuống ghế rồi xoay người bước xuống lầu.
Nghiêm Ngạn ngồi yên dưới lầu chờ Vân Nông. Từ khi đi vào nhà thủy tạ, hắn liền hết sức chuyên chú nhìn lên thang lầu, hoàn toàn mặc kệ đám mỹ nhân cùng nha hoàn đông đảo trong thanh lâu đang quay chung quanh bốn phía cười đùa với hắn, cũng không màng đến đám khách chơi đêm trong thanh lâu, mãi đến sáng sớm mới rời đi. Khi họ nhìn thấy bộ dáng ngâm muối không tiến bộ của hắn liền lộ vẻ thương tiếc, hắn vẫn chỉ im lặng trông ngóng về một phương hướng, hết lòng chờ đợi.
“Đầu gỗ.”
“Nói chuyện xong rồi à?” Vừa thấy Vân Nông xuất hiện ở thang lầu, Nghiêm Ngạn lập tức bước nhanh lại đỡ nàng xuống lầu.
Nàng nhìn nhìn xung quanh, “Ừm, đi thôi.” Nhiều mỹ nhân như vậy mà cũng không động tâm, xem ra, nhà nàng nếu muốn hồng hạnh xuất tường cũng rất khó.
Sau khi ngồi vào xe ngựa, hắn dục ngựa chạy đến khu rừng ngoài trấn, Vân Nông đột nhiên ngăn hắn lái xe về nhà.
“Hiếm khi


Disneyland 1972 Love the old s