Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Lục Ngấn

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341008

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1008 lượt.

ra khỏi nhà, chúng ta đi xa một chút đi.”
“Đi đâu?” Nghiêm Ngạn nhìn về phía chân trời âm u, cứ cảm thấy có lẽ chẳng bao lâu nữa trời sẽ đổ tuyết.
Nàng nhẹ giọng đề nghị, “Thiếp nhớ cũng sắp đến sinh nhật của mẫu thân chàng rồi, chúng ta đến Đông Giao Mộ Thành thắp hương đi, nói cho bà biết chúng ta đã thành thân?”
Nghiêm Ngạn nhất thời kéo chặt dây cương. Sau khi cho xe ngựa dừng lại, hắn thật cẩn thận quan sát thần sắc của nàng.
“Việc này… sao lại đột nhiên vậy?” Từ khi bọn họ chuyển đi cách xa Mộ Thành, chẳng phải đã không bao giờ trở về cái nơi thương tâm đó nữa hay sao? Trước đó cũng chẳng thông báo cho bọn Long Hạng tiếng nào, sao bỗng nhiên lại muốn đi xa như vậy?
“Đi xem đi.” Nàng muốn tận mắt xem Ninh thứ sử đến tột cùng là xuất ra bao nhiêu binh mã.
“Được, chúng ta đi!” Nếu nàng đã không muốn nói, hắn cũng không miễn cưỡng. Hắn lấy ở sau xe ngựa một tấm áo khoác rất nặng, phải chắc chắn rằng nàng sẽ không vì trận tuyết sắp đến mà cảm lạnh, lúc này hắn mới y theo lời nàng, đánh xe lên đường.
Trời đổ xuống một trận tuyết rất lớn. Ước chừng phải mất ba ngày, bọn Nghiêm Ngạn mới đến được Mộ Thành, nơi đã rời xa hơn mười năm trời. Sau khi dừng dưới chân núi mua chút đồ bái tế, hương nến và đồ ăn, bọn họ đánh xe chạy thẳng đến Đông Giao Mộ Thành. Sắp xếp xe ngựa xong xuôi, hai người liền lần lượt đội tuyết đi đến khu mộ.
“Tiểu Nông, nàng không vui ư?” Nghiêm Ngạn nắm tay nàng, cứ cảm thấy ba ngày nay nàng rất kiệm lời, tâm sự cất giấu trong lòng cũng tăng lên không ít.
“Không phải vì chàng đâu, là vì chuyện khác.”
“Có thể giải quyết không?”
Vân Nông dừng bước, không nói, chỉ nhìn hắn thật lâu, thật lâu. Ánh mắt thâm sâu, giống như nàng đang hạ một quyết tâm nào đó.
“Sẽ giải quyết.” Nàng khẳng định nói xong. Nói cho hắn nghe, cũng giống như đang thề với chính mình.
“Vậy là tốt rồi.” Hắn thở phào một hơi, sớm đã tạo thành thói quen hoàn toàn tín nhiệm nàng, vì thế, cũng chẳng truy vấn thêm.
Lẳng lặng đi vào mộ địa một hồi, Nghiêm Ngạn dựa theo trí nhớ tìm được phần mộ của mẫu thân cùng đệ đệ. Mấy năm nay hắn vẫn nhờ người thay mình chăm sóc, bởi vậy phần mộ vẫn đàng hoàng, xung quanh sạch sẽ. Hắn ngồi xổm xuống, lấy hương nến ra châm. Mùi hương thơm ngát đốt lên không lâu, rất nhanh đã bị gió bắc mang theo tuyết mịn thổi tắt. Hắn châm hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng xong, lại cẩn thận cắm lên trước mộ bia.
Vân Nông cùng hắn vái ba lạy thật vang rồi đứng yên ở một bên nhìn hắn thấp giọng nói chuyện cùng người nhà, kể lại tình hình mấy năm gần đây. Đợi hắn nói xong, hắn vẫn không đứng dậy, mà lẳng lặng vỗ về mộ bia của tiểu đệ.
Sợ hắn cứ quỳ mãi trong thời tiết này sẽ bị cảm lạnh, Vân Nông bèn kéo hắn đứng lên, rồi khom người thay hắn phủi đi chút tuyết đọng trên đôi hài. Khi nàng ngẩng đầu lên, phát hiện hắn vẫn đang cúi đầu nhìn mộ bia của tiểu đệ, nàng đột nhiên hỏi.
“Đầu gỗ, chàng còn muốn báo thù cho tiểu đệ sao?”
Vốn đang đắm chìm vào nỗi đau xót của năm đó, Nghiêm Ngạn bị những lời nói này của nàng kéo hồn trở về, hắn kinh ngạc nhìn nàng, có vẻ không dám tin.
“Năm đó nàng đã nói đừng để nàng…” Không phải đã nói bọn họ chỉ có hai người, đối nghịch với một đại môn phái quả là chuyện rất ngu xuẩn đó sao?
Vân Nông lại cho hắn cùng một đáp án hoàn toàn giống hệt năm đó, “Khi thời cơ đến, thiếp sẽ báo thù cho chàng.”
“Nàng?”
“Ừm, nàng dâu của chàng rất bao che khuyết điểm mà.” Nàng nhẹ nhàng khẽ tựa vào trước ngực hắn, vươn hai tay ra, dùng sức ôm trọn lấy hắn, “Cho nên, ai cũng không được đánh chủ ý của chàng.”
Nàng cũng giống như mọi người, thời gian trôi đi, cuộc sống bôn ba giang hồ đã khiến nàng quên đi rất nhiều chuyện cũ. Mặc kệ là sung sướng hay bi thương, dù khắc sâu dù khó quên thế nào, luôn luôn sẽ giống như cồn cát trong đại mạc bị gió đêm vuốt lên, không còn nhìn rõ được hình dáng ban đầu.
Nhưng trước sau nàng vẫn không sao quên được gương mặt của Nghiêm Ngạn năm mười bốn tuổi khi hắn liều chết phủ lên người nàng. Khoảng khắc đó, trên gương mặt hắn có hoảng hốt cùng sợ hãi, còn có một quyết tâm không thể dao động. Hắn không tiếc đánh cược tính mạng cũng muốn bảo vệ nàng an toàn. Hình ảnh đó rơi xuống đáy lòng nàng, đến suốt đời cũng khó có thể nào phai mờ, cũng làm cho nàng trước khi vẫn tưởng cuộc sống là bình yên là hạnh phúc, chân thật cảm nhận được sự thật tàn khốc đến mức nào.
Cho nên sau khi nàng lớn lên, nàng không tiếc đánh đổi tất cả cũng phải bảo vệ an nguy của Nghiêm Ngạn. Nàng không bao giờ muốn mình phải cảm nhận nỗi sợ hãi có thể mất đi thêm một lần nào nữa. Nỗi đau như tan xương mất hồn đó, một lần đã là quá đủ. Vì thế, nhiều năm qua nàng vẫn luôn bắt mình phải bảo trì cảnh giác, chỉ sợ có điều gì bất trắc sẽ đến tranh đoạt Nghiêm Ngạn mà nàng đã phải vất vả níu giữ. Nàng cũng biết thảo mộc giai binh, chính mình có chút chuyện bé cứ xé ra to. Nhưng nó đã trở thành bản năng của nàng, xua không đi, đuổi không ra. Nó cố tình nảy nầm trong một góc dưới đáy lòng, dựa vào sự tẩm bổ của nỗi sợ hãi thườn


Lamborghini Huracán LP 610-4 t