Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãng Quên

Lãng Quên

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015

Lượt xem: 134383

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/383 lượt.

ậu nhất định là cô gái mà tôi đã cứu.” Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Cô gái cậu đã cứu ư?”
“Đúng vậy, tôi khi đó vì cậu mà đánh nhau với một cô gái.” Tôi nói, “Kỳ thực cậu không cần phải thế, đã lâu như vậy, cậu không cần để ở trong lòng, cũng không cần cảm thấy áy náy hoặc cảm kích linh tinh.”
Cô lẳng lặng nhìn, không đáp lại câu nói của tôi, khuôn mặt hiện ra một nụ cười cổ quái.
“Tôi đoán sai sao?” Tôi hỏi.
“Tôi bây giờ có còn hung dữ như vậy nữa không?”
“A?” Tôi kinh ngạc, “Chẳng lẽ cậu là…”
“Tôi chính là cô gái đánh nhau với cậu đấy.”
Cô nói xong liền cười.
Tuy rằng tôi đối với cô gái kia cơ hồ không có chút ấn tượng, chỉ lưu lại một chữ duy nhất trong đầu: “Hung dữ”.
Nhưng Lị Vân trước mặt tôi chính là cô gái hung dữ kia sao?
Bộ dáng hai người trong đầu tôi căn bản là không chút trùng lặp.
“Hồi cấp hai tôi rất lôi thôi, không chú trọng vẻ bề ngoài, bạn bè thường giễu cợt tôi không sạch sẽ.” Cô nói,
“Ngày đó cô bạn ngồi kế bên tôi vừa chê cười tôi bẩn thỉu, còn sáng tác bài hát nhạo báng tôi. Tức quá tôi bèn cãi nhau với cô ấy, sau đó còn dẫn tới đánh nhau. Nam sinh đánh nhau thường bẻ tay, nữ sinh thì giật tóc. Bởi vì tóc tôi ngắn nên liền chiếm ưu thế. Lúc này tôi đột nhiên nghe được có người nói: Bỏ cô gái kia ra!”
“Bỏ cô gái kia ra?” Tôi nói: “Đây chính là lời thoại của Châu Tinh Trì trong phim a.”
“Vậy à.” Cô cười, “Lúc ấy cậu quả thật đã nói như vậy.”
“Đó là tôi nói sao?”
“Ừ.” Cô gật đầu, “Cậu chạy tới đẩy tôi ra, bởi vì tôi lúc đó đang nổi nóng bèn đẩy lại cậu một cái. Cậu vừa khéo đánh rơi hộp bút xuống đất, liền trượt chân ngã, đầu đụng vào góc tường…”
“Không phải là bàn sao?”
“Là góc tường.”
“Sau đó cha mẹ mang cậu đi bác sĩ, còn phải chụp X-quang. Bác sĩ nói cậu có khả năng bị tổn thương hồi hải mã, có một chút hiện tượng suy thoái. Bất quá ông ta cũng không chắc.” Cô nói,
“Bác sĩ khuyên cậu nên đọc nhiều, cậu liền tập thành thói quen đọc sách liên tục. Tôi đoán đấy là nguyên nhân khiến cậu bị nhãn áp cao.”
“Nhãn áp của tôi quá cao sao?”
Nửa năm trước ở tiệc thịt nướng, là cậu nói cho tôi.
Cô liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó khẽ thở dài, nói:
“Sau sự kiện đó, tôi thường xuyên mơ thấy một giấc mộng, trong mộng cậu luôn ôm đầu kêu đau.”
“Đau?”
“Đúng vậy.” Cô nói, “Trong mộng cậu luôn kêu đau.”
“Nhưng từ đó về sau, cho dù chúng ta là bạn học nhưng lại không hay nói chuyện với nhau. Tôi rất muốn tiếp cận cậu, cũng không dám tiếp cận cậu. Cho đến tận lễ tốt nghiệp trung học, tôi rút cục lấy đủ dũng khí hỏi cậu:
Đau không?”
“Cậu hỏi tôi: Đau không?”
“Ừ.” Cô nói, “Nhưng cậu trả lời: không liên quan đến cậu.”
“Tôi…”
“Không sao.” Cô mỉm cười.
“Lên cao trung cậu học trường nam sinh, tôi học trường nữ sinh, nhưng một người bạn học cùng với cậu là đi học thêm một chỗ với tôi. Tôi thường hỏi cậu ta xem cậu ở trường gặp phải những chuyện gì.”
“Cậu ta là ai thế?”
“Cậu ta có thể xem như là bạn tốt nhất của cậu hồi cấp ba, tôi và cậu ta những năm gần đây thỉnh thoảng có liên lạc. Năm ngoái cậu ta ngẫu nhiên gặp lại cậu ở của hàng Mc Donalds.”
“Mc Donalds?” Tôi dường như còn sót lại một chút trí nhớ, “Bạn học cấp ba?”
“Năm hai cao trung có lần sau khi tan học, cậu tìm không thấy xe đạp, cho rằng có người tạm thời lấy xe đi, vì thế cậu đứng ở đấy đợi hơn một giờ. Nhưng kỳ thực chính là cậu nhớ nhầm vị trí dựng xe mà thôi.”
“Làm sao mà cậu đoán được ý nghĩ của tôi thế?”
“Tôi núp ở góc khuất, cùng cậu chờ.” Cô nói, “Nhưng sau đấy tôi nghĩ chờ không phải là biện pháp tốt, bèn đi tới chỗ để xe đạp thật sự, dắt nó đến cho cậu. May mắn là xe đạp của cậu quên khóa.”
“Cậu sau khi nhìn thấy tôi liền nói: Sao lại chọn chiếc xe đạp rách của tôi thế?, sau đó vội vàng phóng xe về nhà.” Cô tiếp tục kể, “Cậu chỉ rời đi một hồi rồi lại quay lại, nói: cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy loại xe dành cho nam này không thích hợp với nữ. Sau khi nói xong lại quay đầu xe rời đi.”
“Này…”
“Thật ra tôi đã rất lo khi cậu nhìn thấy tôi sẽ có phản ứng gì, nhưng theo hành động của cậu thì xem ra cậu đã quên tôi mất rồi.” Cô nhàn nhạt cười, trong nụ cười thoảng chút chua xót, “Từ đó tôi giống như một linh hồn luôn ở phía sau, quan sát những câu chuyện của cậu, yên lặng đi theo cậu.”
Khi nghe đến đó, toàn bộ nguyên nhân khiến tôi kinh ngạc, đã dần dần biến thành cảm động.
“Buổi biểu diễn của các cậu trong đêm trước khi tốt nghiệp cấp ba tôi cũng đến xem. Cậu cầm một cành tre khá lớn, không cẩn thận quẹt vào đùi, thế nên ở trên sân khấu bỗng nhiên phát ra tiếng kếu rất to, dưới khán đài đều cười rũ rượi.”
Cô nói đến đây liền cười to, sau khi dứt cười mới kể tiếp:
“Các cậu biểu diễn xong đi xuống dưới, tôi bèn chạy tới hỏi cậu: Đau không?”
“Hả?”
“Cậu lúc ấy chính là loại ánh mắt nghi hoặc này. Một lát sau cậu mới nói: Không sao.”
“Chúng ta cùng thi vào một trường đại học, nhưng không cùng khoa. Năm nhất đại học cậu tham gia vào câu lạc bộ bảo vệ một trường, tôi cũng gia nhập theo. Lần đi tham quan