Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãng Quên

Lãng Quên

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015

Lượt xem: 134387

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/387 lượt.

.
Lị Vân lái xe, tôi ngồi bên phải cô ấy, dọc đường đi chúng tôi không mở miệng nói với nhau câu nào.
15 phút sau, cô nói: “Đến rồi.”
Tôi xuống xe nói một tiếng cám ơn, xoay người rời đi hai bước, đột nhiên quay lại hỏi:
“Cậu làm sao biết tôi muốn ngồi nhờ?”
“Công ti cậu rất keo kiệt, đi công tác chỉ trợ cấp cho những chi phí tối thiểu nhất như tiền xe.” Lị Vân nói.
“Làm sao mà cậu…”
“Xe sắp đến rồi.” Lị Vân khởi động lại xe, “Nhanh mua vé đi.”
Tôi chạy nhanh đến nơi bán vé, cô nhân viên mới vừa đưa lại tiền thừa xong xe liền tới bến.
Tôi lên xe, tìm một chỗ ở sát đường đi, có một vị ni cô đã ngồi ở ghế cạnh cửa sổ.
Ngồi xe mà cũng có thể ngồi cạnh ni cô, đây hẳn cũng là một loại cảnh giới.
“A di đà phật.” Bà nói, “Thí chủ đã lâu không gặp.”
Giờ phải làm thế nào?
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, gật gật đầu rồi mới ngồi xuống.
“A di đà phật.” Bà lại nói, “Thí chủ, cậu bị say xe sao?”
“A di đà phật.” Tôi trả lời, “Cháu không sao.”
“A di đà phật, thí chủ vận khí của cậu không tốt chút nào.” Bà tiếp tục, “Tôi thấy vậy đấy.”
“Hả?”
“Những điều này tất thảy đều là nhân quả.” Bà cười cười.
Tôi nỗ lực lục lại kí ức trong đầu, tuy rằng tôi biết kết quả thường là vô ích.
Nhưng mà việc quen biết vị ni cô kia hẳn là chuyện cực kì đặc biệt, ít nhất cũng phải có chút ấn tượng mơ hồ.
Không nghĩ tới trong đầu ngay cả “mơ hồ” cũng không có, chỉ có một khoảng trống rỗng mà thôi.
“Đã quên rồi thì nên quên luôn đi.” Bà nói, “Không cần cố chấp.”
Tôi không nhịn nổi bèn quay đầu nhìn bà.
“Cậu nhớ được kiếp trước sao?” Bà hỏi.
“Kiếp trước ạ?” Tôi cảm thấy rất buồn bực khi bị hỏi như vậy, “Đương nhiên là không nhớ rồi.”
“Nếu cậu đã quên đi kí ức của kiếp trước, vậy thì kiếp này phải làm sao đây?”
“Kiếp này ạ?” Tôi càng buồn bực, “Kiếp này thì vẫn thế thôi.”
“Cho nên mới nói, cho dù cậu đã quên này hôm qua…” Bà mỉm cười.
“Thì ngày hôm nay cũng có ảnh hưởng gì đâu.”
Tôi tuy rằng không thừa nhận hai chuyện này có liên quan gì, nhưng những lời này hẳn là thiện ý.
Logic học vô pháp suy luận cũng vô pháp nghiệm chứng thiện ý, bởi vì logic học có lúc cũng rất cứng nhắc.
Tôi không suy nghĩ nhiều, đã quên thì quên luôn.
Quên thì đã sao? Nhớ thì đã sao?
Trên đường đi vị ni cô phải đứng dậy hai lần đi toilet để nôn, mỗi lần tôi đều đứng dậy trước để thuận tiện cho bà rời khỏi chỗ.
“Sư thái có khỏe không ạ?” Sau khi bà đi toilet lần thứ hai trở về, tôi liền hỏi.
“Không sao.” Bà miễn cưỡng cười, “Chẳng qua tôi tu hành còn chưa đủ.”
“Cái này với tu hành thì có quan hệ gì. Chỉ cần thoải mái, cái gì cũng không nghĩ đến vậy là tốt rồi.”
“Ừ.” Bà gật đầu, “Cậu quả nhiên rất có phật duyên.”
Có phật duyên á?
Kì thực tôi chính là hi vọng bà không cảm thấy bản thân vì say xe mà tâm có vướng bận.
Chỉ cần trong lòng có ý nghĩ “Tôi sẽ say xe” thì sẽ càng say xe.
Có lẽ vị ni cô nghe theo lời tôi nói, quãng đường tiếp theo liền tốt hơn nhiều, cũng không phải đi toilet nữa.
Cuối cùng cũng đến Đài Bắc, bà xuống xe trước, trước khi xuống còn nhìn tôi nói cám ơn.
Tôi thì lại xuống xe ở trạm cuối.
Xe vừa vặn đỗ ở gần chỗ tôi công tác, không cần rẽ ở đâu cả, chỉ cần đi thẳng 50m là tới.
Tôi trước tiên ăn trưa ở ven đường, ăn xong bèn nghỉ ngơi một chút rồi mới đi xử lí công sự.
Làm xong việc đã khoảng chừng 5 giờ. Tôi muốn đi dạo đường phố Đài Bắc một chút, tiện thể tìm chỗ ăn tối.
Ăn xong bữa tối lại ngồi xe về Đài Nam.
Khi tôi ăn xong đi ra cửa, đang muốn đi ra bến xe vậy mà lại lạc đường.
Con đường trước mặt tôi hoàn toàn xa lạ, dường như chưa từng đi qua.
Giống như đang ở giữa đại dương hay sa mạc, bốn phía chỉ mờ mịt một màu xanh hoặc vàng,
Hoàn toàn không có khả năng tìm được đất liền.
Tôi không biết phải đi theo hướng nào?
Những người qua đường khác vội vàng đi qua, tôi lại chỉ có thể đứng một chỗ.
Tôi vừa hoảng vừa vội, rõ ràng vừa mới đi qua mà, thế nào mà lại không nhớ phương hướng?
Không gian mông lung xung quanh tôi gợi cảm giác đã từng quen thuộc, sau khi tôi xuất ngũ đến Đài Bắc làm việc cũng xảy ra những chuyện như thế này.
Khi đó tôi thường đột nhiên bị lạc đường, mỗi lần đều chỉ có thể hỏi người qua lại hoặc gọi taxi về nhà.
Chính vì thế tôi mới bỏ việc quay về Đài Nam.
Hiện giờ trong lòng tôi nóng như lửa đốt, tâm trạng rối bời, tôi thật sự không biết phải làm sao.
Hai tay ôm lấy đầu, nhắm mắt lại ngồi thụp xuống.
Ngồi lồi lâu, chân đã tê cứng, tôi nghĩ thầm không thể như vậy, phải về nhà thôi.
Miễn cưỡng xốc lại tinh thần, tôi bèn mở mắt đứng lên.
Không còn sức quay lại bến xe, tôi đành giơ tay phải vẫy taxi.
Taxi chỉ rẽ hai lần, không đến năm phút đã đến bến xe.
Trên xe về Đài Nam, tôi cảm thấy mệt chết đi nhưng vẫn còn hoảng hốt.
Trái tim vẫn đang đập dữ dội.
Sau 4 giờ, tôi ra khỏi bến, lại đi taxi về nhà.
Xuống xe tại cổng xã khu, nhìn đồng hồ đeo tay, đã 11 giờ rồi.
Quán của Lị Vân hẳn đã đóng cửa, nhưng tôi mơ hồ nhìn thấy đèn bảng hiệ


The Soda Pop