Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341406

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1406 lượt.

c vào thứ sáu.
Ban đầu dự định bày tiệc ở nhà hàng, nhưng ông cụ không đồng ý. Nguyên văn lời lão Tướng quân nói rằng: “Có phải là lễ duyệt binh đâu, bày vẽ như thế làm gì, chỉ có bạn bè chiến hữu ôn lại chuyện xưa, làm ở nhà đi.”
Có thể tổ chức được bữa tiệc mừng thọ này đã là sự thỏa hiêp lớn nhất của lão Tướng quân, bà Lý Uyển hiển nhiên sẽ không kì kèo gì thêm. Hơn nữa, Cố viên rộng lớn như thế, tổ chức môt buổi tiệc không thành vấn đề.
Ngày mừng thọ, mọi người trong Cố viên đều dậy từ rất sớm bắt tay vào chuẩn bị, lúc Cố Hoài Việt chay bộ trở về thì bàn ghế đã được bày trí hòm hòm trước sân. Anh muốn giúp đỡ nhưng bị chị Trương ngăn lại.
“Chào cô giáo Nghiêm.”
Người anh phải đón, chính là Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân dụi dụi mắt mới nhìn rõ được người trước mặt, dưới ánh đèn mờ nhạt, bộ quân phục màu xanh ô liu lẫn vào màu đêm, duy chỉ có ngôi sao trên cấp hiệu thỉnh thoảng ánh lên một tia sáng ngời. Ba sao hai gạch, quân hàm Thượng tá.
Cô cố gắng bình tâm, dè dặt đáp: “Chào anh.”
Cố Hoài Việt nhìn lướt qua cô một lượt, chợt có cảm giác trước mắt mình như sáng lên. Váy dài ôm hông, mái tóc chấm lưng búi lên đơn giản. Không đeo quá nhiều đồ trang sức nhưng trông vẫn giản dị thanh lịch. Nghiêm Chân không rõ anh nghĩ gì, ngược lại còn thấy căng thẳng khi bị anh nhìn chăm chú đến vậy: “Tôi mặc thế này có được không?”
Cố Hoài Việt khẽ nở nụ cười: “Đẹp lắm.”
Nghiêm Chân theo anh lên xe, chiếc xe từ từ ra khỏi khu phố cũ kĩ, đi về phía Cố viên. Xe chạy rất êm nhưng trái tim Nghiêm Chân lại đập loạn xạ. Cô liếc mắt nhìn anh, không kìm được nhớ lại cuộc điện thoại ngày hôm đó. Anh nhờ cô giúp một việc, cô không khỏi ngạc nhiên, hỏi kĩ ra mới biết là anh muốn mời cô đến dự tiệc mừng thọ của ông Cố - với tư cách là bạn của anh.
Hiển nhiên, Nghiêm Chân bị anh làm cho hết hồn một phen, ngay lúc đó vừa chẳng biết lấy lý do gì để đồng ý, lại vừa không tìm được cớ để chối từ. Bên đầu kia điện thoại, giọng nói của Cố Hoài Việt rất điềm tĩnh: “Thực ra cả tôi và cô giáo Nghiêm đều có chung một rắc rối, vậy nên mới có bữa tiệc Hồng Môn Yến thế này.”
Nghiêm Chân lặng im một chặp: “Ý anh là muốn tôi đóng giả làm... của anh, đến dể đối phó với gia đình hả?” Dù gì da mặt cô cũng mỏng, không thốt ra được hai tiếng bạn gái, Nghiêm Chân quyết định để trống.
“Không phiền phức như vậy đâu, bạn bè thôi là được.”
Đây là lần đầu tiên anh đem một lý do lạ lùng như vậy ra nhờ cậy người khác, đương nhiên tình tiết câu chuyện cũng không thể quá vẹn toàn, phải chừa lại vài khoảng trống. Hơn nữa, anh sống độc thân bao năm nay, bà Lý Uyển đã nóng lòng lắm rồi, từ thái độ của bà hồi chiều anh có thể nhận ra được. Vậy nên, cho dù bên cạnh anh chỉ có một người bạn là giới tính nữ cũng sẽ khiến bà vui lòng.
“Có thể hỏi tại sao lại nhờ tôi giúp không?”
Cố Hoài Việt cũng không ngần ngại: “Vì cô là người thích hợp nhất.” Cũng là cô gái duy nhất có tuổi tác phù hợp mà anh từng tiếp xúc từ sau khi trở về.
Nghiêm Chân nghe vậy cân nhắc trong giây lát, cuối cùng vẫn nhận lời. Mặc dù lúc bình tâm suy nghĩ lại, Nghiêm Chân mơ hồ cảm thấy có hơi vô lý, nhưng niệm tình mấy ngày trước anh đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, cô cũng chỉ đành an ủi bản thân rằng làm vậy coi như trả nợ ân tình.
Tòa Cố viên nằm ở khu phố cổ kính nhất thành phố C. Là dân thành phố C, nhưng trước nay Nghiêm Chân đều chỉ đi lướt qua trước cổng lớn của tòa đại viện này, cảnh tượng nhìn thấy khi đó là hai chiến sĩ cảnh vệ đứng gác, một trái một phải như thần giữ cửa vậy. Lần này, cô đã bước vào bên trong.
Cố Hoài Việt vừa vào đã thấy Phùng Trạm đứng đợi ở cửa. Cậu ta loay hoay một chỗ điệu bộ có vẻ sốt ruột, vừa trông thấy anh liền hớt hải chạy ra đón: “Tham mưu trưởng, anh chịu về rồi đấy ạ.”
Cố Hoài Việt nhét chìa khóa xe vào tay cậu ta: “Tôi còn không lo, cậu lo cái gì? Nghiêm! Nghỉ! Đằng sau, quay! Bước đều, bước!”
Mặt mũi Phùng Trạm khổ sở nhăn nhúm như cái bánh bao, xoay người đi vào trong nhà. Chưa được vài bước chợt như bừng tỉnh liền quay đầu lại, trong giọng nói lộ vẻ khó tin: “Tham mưu trưởng, đây, đây là?”
Tay cậu ta chỉ chỉ vào Nghiêm Chân, cô bị cậu ta làm cho bước chân dừng khựng lại.
Cố Hoài Việt liếc nhìn sang, tiện tay vỗ đầu cậu ta: “Tiếp tục thi hành mệnh lệnh!”
Nghiêm Chân tủm tỉm: “Cậu này thú vị thật.”
“Cậu ấy là kẻ pha trò bên cạnh ông cụ đấy.”
Cố Hoài Việt còn chưa kịp đưa Nghiêm Chân vào tới đại sảnh đã bị ánh mắt tinh tường của bà Lý Uyển phát hiện. Không phải do thị lực của bà quá tốt, mà quả thực bà khó lòng tin được cậu con lớn của mình lại dắt theo một cô gái về nhà?
Trông thấy cảnh tượng ấy, bà lập tức mất bình tĩnh, đặt tách trà xuống bước ngay ra ngoài, ánh mắt còn mang vẻ ngỡ ngàng: “Hoài Việt, đây là?”
Cố Hoài Việt giải thích qua loa: “Đây là bạn con, Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân lại hơi mất tự nhiên, hai tay bất giác bấu chặt vào váy, nghe Cố Hoài Việt giới thiệu, môi khẽ mấp máy cất lời chào: “Cháu chào bác ạ.”
Bà Lý Uyển tỉ mỉ đánh