The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341422

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1422 lượt.

ột cách sơ lược, đáp: “Vẫn còn là một cô bé.”
“Nhưng con nhà người ta thích con.”
“Chính miệng cô ấy nói à?”
“Dù con bé không nói mẹ cũng nhìn ra được.” Bà Lý Uyển trả lời chắc như đinh đóng cột, “Con đừng từ chối nhanh thế. Suy nghĩ cho kĩ đi. Tuổi hai đứa tuy có hơi cách biệt, nhưng giờ người trẻ đều nói thế nào ấy nhỉ, tuổi tác không thành vấn đề....”
“Con phải nhắc mẹ, con trai mẹ không còn trẻ nữa đâu. Với lại, hơn nhau ba tuổi đã là cách cả một thế hệ. Mẹ đếm lại cho kĩ xem giữa chúng con là mấy thế hệ.” Anh vừa bước lên lầu vừa nói giọng thản nhiên.
“Con đừng có bắt bẻ.” Thấy cảnh ép hôn lại sắp thất bại, chợt bà nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Mạnh Kiều không được, thế Nghiêm Chân thì sao?”
Cái tên này khiến anh dừng bước: “Nghiêm Chân?”
Bà Lý Uyển nhìn thấy hy vọng từ khoảnh khắc ngập ngừng ngắn ngủi ấy: “Cô giáo Nghiêm lại là tự con dẫn về nhề. Sao hả? Cô này cũng không được à?”
Anh chỉ khẽ cười: “Cô ấy là bạn con.”
“Bạn thì làm sao? Bạn bè thì không yêu đương kết hôn được à?” Bà Lý Uyển nói rất hiển nhiên, “Con mà có lòng, chưa biết chừng đã không còn là bạn từ lâu rồi.”
Nghe tới đây, cuối cùng anh đã mất hết kiên nhẫn tiếp tục đối đáp: “Me cũng không hiểu gì về Nghiêm Chân, sao lại cuống lên bắt con phải cưới thế? Sợ con trai mẹ không ai tiêu thụ cho à?”
“Mẹ không chỉ lo cho anh, mà còn lo cho con trai anh, cháu nội mẹ nữa!” Bà Lý Uyển gay gắt, rõ là đã tức giận lắm, “Thế ra cái cô lần này lại dắt đến để đối phó với mẹ đúng không? Muốn anh lấy vợ thôi mà khó khăn thế đúng không? Có phải mẹ Gia Minh mất thì cả nhà này cũng phải chịu tang cùng đúng không? Có phải anh định cứ ở vậy cả đời, Gia Minh cả đời cũng không có mẹ đúng không?”
Qua một hồi chất vấn, giọng điệu câu sau lại lớn hơn câu trước, cả nhà đều im thít. Không ai dám hé răng nửa lời, vì đến cả người kị húy nhất trong nhà cũng đã bị lôi ra, có nghĩa, đã đến lúc buộc phải nói cho rõ ràng tất cả.
Mẹ anh rất ít khi nổi trận lôi đình thế này. Cố Hoài Việt nhất thời không tìm được lời gì để phản bác lại bà.
Bà Lý Uyển vịn vào thành cầu thanh, khó nhọc đứng vững, lại gạt tay Cố Hoài Việt giơ ra định đỡ bà: “Mẹ nói cho anh biết này, anh hai ạ, bản thân anh không buông bỏ được là chuyện của riêng anh, nhưng đừng có kéo theo cả nhà phải chịu tang cùng. Mẹ còn muốn sống thêm vài năm nữa đấy!”
Lời đã nói đến đây, đồng nghĩa với việc ra cho anh bản tối hậu thư cuối cùng.
Cố Hoài Việt lẳng lặng thu tay lại, bàn tay nắm chặt sát bên đùi, giọng nói khàn khàn cất lên: “Con biết rồi.”
***
Nghiêm Chân trải qua tuần lễ này bình tĩnh hơn là cô tưởng tượng.
Vì tuần sau Nghiêm Chân sẽ chính thức bị điều đi, nên tranh thủ chiều thứ năm rảnh rỗi, Nghiêm Chân đến thư viện làm thủ tục. Không hổ danh là trường điểm, nói riêng một khu thư viện này thôi đã được đầu tư đến hàng triệu tê, chưa nhắc tới lượng sách chứa bên trong đó. Bước vào nơi đây, Nghiêm Chân bình tâm lại rất nhanh.
Tiếp đón cô là Chủ nhiệm Thường Tiếu – người quản lý thư viện. Con người Chủ nhiệm Thường giống hệt như tên, gặp ai cũng cười, hòa nhã thân thiện, bình dị dễ gần. Nhưng lai lịch của ông lại không hề tầm thường, là thế hệ du học sinh đầu tiên của Nhà nước mới, từng giảng dạy tại vô số các trường Đại học hàng đầu, nay tuy đã về hưu cũng không hề nhàn nhã, ở đây giúp trường quản lý thư viện, lúc rảnh có thể an nhàn đọc sách.
“Tiểu Nghiêm đến đấy à, đúng lúc thật.” Chủ nhiệm Thường tươi cười nói, “Lát nữa hết giờ làm là bác về nhà. Cháu mà đến muộn một chút thôi là cánh cửa sắt này khóa lại rồi đấy.”
Chủ nhiệm Thường vừa nói vừa chắp tay sau lưng dẫn theo cô vào trong, giọng nói điềm đạm, bóng lưng đôn hậu, tựa như ẩn giấu sức mạnh bên trong. Nghiêm Chân đi theo sau khẽ mỉm cười. Xem ra, công việc ở thư viện không hề khốn đốn như cô nghĩ.
Nhân lúc vắng người, Chủ nhiệm Thường dắt cô đi tham quan một vòng thư viện. Khu thư viện rộng lớn, họ thong thả bước đi. Đi hết toàn bộ hành trình mất gần một tiếng đồng hồ, bên ngoài trời đã tối đen.
“Công việc trong thư viện chúng ta là phải coi trọng quy tắc, sách được sắp xếp ở đâu không được nhầm lẫn, nếu không bọn trẻ muốn tìm sách thì sẽ cuống lắm.” Chủ nhiệm Thường cười, nhìn sang Nghiêm Chân, “Tiểu Nghiêm, vì sao cháu lại tới đây, thư viện này chỉ mình bác hiểu rõ. Cháu không cần lo nghĩ, cứ làm việc cho tốt. Làm công việc gì thì có niềm vui của công việc ấy.”
“Cháu hiểu ạ.”
Cô biết, lời này của ông Thường là để an ủi cô. Vì sao cô tới đây, những người nên biết đều biết cả, chỉ là không mấy người nói ra miệng mà thôi. Có điều, vậy thì đã sao. Cô đã quyết định chấp nhận thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung, khiến cho bản thân mình không được vui vẻ.
***
Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng, mai đã là cuối tuần.
Nghiêm Chân gấp sách giáo khoa lại, nhìn các em học sinh dưới lớp, nở nụ cười tươi: “Bài học tuần này đến đây là kết thúc. Mai là cuối tuần rồi, cô mong các con sẽ chơi thật vui. Nhưng ngoài vui ra, không được quên hoàn thành bài tập về nh