
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341412
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1412 lượt.
ất nhiều sơ yếu lý lịch qua mạng rồi đi phỏng vấn ở rất nhiều công ty, câu trả lời nhận được hết lần này tới lần khác là “về nhà đợi tin”. Nhưng đến lúc số tiền dành dụm trong tay không còn lại là bao, việc cũng chưa tìm được, Nghiêm Chân lo nghĩ đến độ miệng rộp lên mấy nốt mụn. Đúng vào lúc này, có chị khóa trên mang tới cho cô một tin vui, nói là có công việc làm giáo viên tiểu học, hỏi cô làm hay không. Chị ấy vốn định tới trường này dạy học, nhưng đột xuất lại quyết định theo bạn trai ra nước ngoài, nên giới thiệu cô đến dạy. Quả thực cô không có chứng chỉ bằng cấp gì, vào được trường cũng là nhờ mối quan hệ của chị khóa trên, vốn tưởng không sao, nào ngờ...
Bà Vạn Nhụy cũng rất lo lắng, Nghiêm Chân coi như do một tay bà dìu dắt, là giáo viên hậu bối mà bà quý mến nhất. “Giờ còn liên lạc được với chị khóa trên của cháu không, hay là bảo con bé nhờ người ta xem?”
Nghiêm Chân lắc đầu: “Chị ấy ra nước ngoài, cháu không có địa chỉ liên lạc.”
“Ôi!” Bà Vạn Nhụy thở dài, “Nếu như mà không tìm được người, thì theo như ý của Hiệu trưởng, tuần sau cháu phải giao lớp lại cho người khác dạy đấy.”
Bỗng chốc, cả văn phòng chìm trong không khí ngượng ngập. Lát sau, bà Vạn Nhụy vỗ vỗ vai Nghiêm Chân, dùng lời an ủi cô: “Nhưng mà cháu yên tâm, công việc thì vẫn có.”
Như nằm ngoài dự tính, Nghiêm Chân ngẩng đầu, cất tiếng nói giọng khô khốc: “Dạ?”
Đối diện ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa ngóng đợi của cô, bà Vạn Nhụy cũng hơi khó mở miệng: “Hiệu trưởng nói thư viện vừa về môt loạt sách cho các lớp dưới, muốn cháu tới quản lý.” Đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Chân khẽ lay động, bà Vạn Nhụy vội bảo, “Bác biết để cháu đi là phí phạm nhân tài, nhưng cháu vẫn ở trong biên chế, lương vẫn như cũ...”
“Cháu hiểu rồi ạ.” Nghiêm Chân mỉm cười ngắt lời bà, “Cảm ơn Chủ nhiệm đã phải vất vả vì chuyện của cháu như thế.”
“Cháu, cháu đồng ý à?” Bà Vạn Nhụy có chút kinh ngạc. Bà còn chuẩn bị sẵn cả mớ lý lẽ để khuyên nhủ cô gái có vẻ ngoài cao ngạo này đây.
“Vâng, cháu đồng ý. Tuần sau sẽ bàn giao lại công việc.”
“Ừ, tốt tốt tốt.” Bà Vạn Nhụy cất tiếng nói liền ba chữ “tốt”, rất cảm kích thái độ của Nghiêm Chân, “Ông nhà bác cũng làm trong trường mình. Tới lúc đó bác nhờ ông ấy xem xem có tìm được người nào để sắp xếp cho cháu công việc tốt hơn không.”
“Phiền bác rồi ạ, Chủ nhiệm.” Cô kính trọng người đã giúp đỡ cô nhiều nhất này.
“Vậy sau khi sang thư viện, công việc có gì khó khăn cứ trực tiếp đề cập với nhà trường, đừng ngại nhé.”
Nghiêm Chân cúi xuống trầm tư giây lát, rồi lại ngẩng đầu cười, nói: “Chủ nhiệm Vạn, bác yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.”
Khó khăn người nào cũng có, nhưng ai gặp khó cũng kể lể than vãn sẽ thành ra già mồm kêu gào. Bản lĩnh khác cô không có, riêng nhẫn nại thì có thừa.
***
Ở nhà một tuần lễ, kỳ nghỉ phép của Cố Hoài Việt đã qua hơn nửa. Nhìn lịch, ngày trở lại quân doanh đã cận kề.
Thực ra, anh không có ý định nghỉ phép đợt này. Cuộc diễn tập đã bắt đầu, trong lúc anh đang đứng trên bục chỉ huy chỉ đạo Sư đoàn thì thông tín viên báo mẹ anh gọi tới. Bà Lý Uyển dặn dò qua điện thoại, bảo anh ngay khi đợt diễn tập kết thúc bắt buộc phải trở về, có chuyện quan trọng. Chuyện quan trọng này là gì trong lòng anh hiểu rõ, nhưng biết làm sao được, bà Lý Uyển lấy danh nghĩa mở tiệc mừng thọ cho ông cụ, anh không về cũng không xong. Giờ tiệc mừng thọ đã kết thúc, anh nên trở về đơn vị thôi.
Bà Lý Uyển tỏ ra bất mãn với suy nghĩ của anh, ăn sáng xong anh nhắc đến hai chữ trở về liền bị bà quắc mắt lườm: “Mới về được có mấy ngày, cái Sư đoàn đấy rời con ra là không hoạt động được nữa à?”
Cậu bé Cố Gia Minh nghe chuyện cũng cuống quýt chạy tới, nôn nóng kéo áo anh: “Bố lại sắp đi à?”
Thọat đầu, Cố Hoài Việt còn điềm tĩnh được vài giây, nhưng rốt cuộc không sao chống lại được ánh mắt ngây thơ ngập tràn chất vấn của cậu bé, chì đành xoa đầu con trai, dịu giọng nói: “Ừ, sắp đi rồi.”
Nhận được câu trả lời, sắc mặt cậu bé Cố Gia Minh lập tức biến đổi, trừng mắt nhìn anh rồi xoay người bỏ đi.
Lương Hòa thấy thế không nhịn được phì cười.
“Cũng là đáng đời. Có ai suốt ngày vứt con không ngó ngàng gì như con không?” Bà Lý Uyển lên tiếng quở trách.
“Qua đợt này Sư đoàn bắt đầu chuẩn bị diễn tập rồi, con cũng không thể ở nhà mãi được.” Cố Hoài Việt nói xong, sải bước lên lầu chuẩn bị thu dọn hành lý. Mỗi lần trước khi anh đi, con trai đều phản ứng như vậy, anh đi được vài ngày, cậu nhóc sẽ lại dần quen.
“Con đi cũng được, nhưng trước khi đi giải quyết chuyện cá nhân cái đã.” Bà Lý Uyển theo sau anh đi lên lầu.
Cố Hoài Việt nhướng mày sửng sốt. Bà cụ hôm nay lại thẳng thừng ép hôn ư?
Anh quay đầu, dở khóc dở cười: “Mẹ, chuyện này mà hai, ba ngày có thể giải quyết được thì con lần lữa bao lâu nay làm gì?”
“Con cũng biết là con đang lần lữa à?” Khó khăn lám mới bắt lỗi được anh, bà Lý Uyển quyết truy hỏi cho kì được mới thôi, “Con gái đồng đội cũ của bố con, Thẩm Mạnh Kiều đấy, con thấy thế nào?”
Thủ trưởng Cố hồi tưởng lại m