
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341242
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1242 lượt.
hẳng có vật nào vượt hơn sức mạnh của nước, bởi vì nó không còn cách nào hơn để thay đổi vận mệnh.”
Cô có cách chinh phục cả gia tộc chỉ bằng vài tháng ngắn ngủi, vậy xem ra lúc đầu cô nhận được sự yêu thích của Huỳnh lão gia cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên. Phụ nữ tuy mềm yếu, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
“Suy cho cùng sống như chúng ta vẫn hay hơn, làm một nhân viên văn phòng bình thường, có thể vì một cánh gà chiên mà vui sướng.” Dứt lời, Châu Bình Hinh bắt đầu tiến hành công cuộc “tiêu diệt” cặp cánh gà trong đĩa.
“Chỉ nhìn tình yêu của cô ấy thôi thì đã thấy không bình thường rồi, phải nói là kinh thiên địa khóc quỷ thần.” Tả Ý cười nói và thò đũa ra gắp cải, đột nhiên phát hiện trong đĩa có vài miếng hành lá, cô bất giác nổi cơn điên, “Rõ ràng tôi đã nói không lấy hành lá…”
Sau bữa cơm, chồng của Châu Bình Hinh đã nôn nóng đến đón vợ về nhà, Tả Ý đành đến công ty lấy đồ một mình. Vừa đến trước cửa tòa nhà Lệ thị cô đã trông thấy một nhóm người đang từ bên trong bước ra.
Người đi đầu đương nhiên là Lệ Trạch Lương. Nhưng anh không phải tiêu điểm duy nhất trong nhóm người này, bởi bên cạnh anh còn có một chàng trai răng trắng môi hồng. Nếu chỉ xét về đường nét trên khuôn mặt thôi thì người này kém hơn Lệ Trạch Lương về nét anh tuấn và mạnh mẽ, nhưng khi hợp các nét trên mặt lại thì ở anh lại mang một phong thái bất phàm khác.
Lệ Trạch Lương thấy Tả Ý đầu tiên, anh lướt nhìn rồi quay đi một cách thờ ơ. Tả Ý trề môi, cô đã quá quen với thái độ lúc nắng lúc mưa của anh rồi. Nhìn cả một nhóm người ăn mặc chỉnh tề như thế, cô âm thầm cúi xuống nhìn bộ đồ không ra thể thống gì của mình, lập tức muốn trốn khỏi chỗ này, cô nhanh chóng quay lưng lại di chuyển từ từ sang bên hông, chỉ tiếc là không còn kịp nữa.
“Tả Ý!” Chàng trai trắng trẻo tuấn tú ấy có hơi ngỡ ngàng mà gọi cô.
Tả Ý đứng quay lưng với họ, mắt mũi miệng chụm vào một chỗ, miệng chửi thầm một hồi rồi mới nhanh chóng thay bằng một nét mặt khác, rồi bất lực mà từ từ quay người lại, cười trừ và nói: “Chiêm tiên sinh, xin chào.”
[2'>
Người này chính là Chiêm Đông Quyến, một trong những chàng trai từng được Ngô Ủy Minh cho là thiếu niên kiệt xuất, ông chủ tập đoàn Đông Chính ở thành B.
Làm việc với Ngô Ủy Minh lâu nay, Tả Ý phát hiện anh có rất nhiều ưu điểm, duy chỉ có cái miệng khi bình phẩm một người là rất cay độc, tuy nhiên anh đã tha cho Chiêm Đông Quyến, chỉ nói thủ đoạn của Chiêm Đông Quyến không “độc” bằng Lệ Trạch Lương, hiển nhiên là anh có ấn tượng khá tốt đối với người này.
“Em…” Chiêm Đông Quyến do dự một lúc.
“Cô Thẩm Tả Ý là luật sư của công ty chúng tôi.” Lệ Trạch Lương giới thiệu.
Không hiểu tại sao, từ sau tai nạn giao thông lần đó, thái độ của Lệ Trạch Lương đối với cô ngày càng xa rời và lạnh nhạt. Mỗi khi nhìn cô đều là cùng một sắc thái biểu cảm, tựa như nhìn cô thêm một giây sẽ bị truyền nhiễm bệnh vậy.
Các cô bảy chị tám lan truyền tin đồn của họ từ sau “Sự kiện cầu thang” nay lại bắt đầu suy đoán: “Chắc là Lệ tiên sinh thay đổi khẩu vị nữa rồi.” Nguyên nhân là: Đàn ông có cảm giác mới mẻ với cơm nước đạm bạc, song khi ăn nhiều rồi, mới phát hiện hóa ra sơn hào hải vị vẫn hợp với khẩu vị của mình hơn.
Rất hiển nhiên, họ đã quy nạp Tả Ý không phải sơn hào hải vị mà là cơm nước đạm bạc.
“Ồ.” Chiêm Đông Quyến đáp lại, “Đúng lúc chúng ta đi ăn, nếu đều đã quen biết nhau, thôi thì Tả Ý cũng đi cùng vậy.”
“Tôi ăn rồi, đúng lúc về công ty xử lý ít việc thôi. Các anh đi đi.” Tả Ý nói.
Lệ Trạch Lương không nhìn cô, cũng không nói gì. Từ sắc mặt của anh, căn bản không cách nào đoán được người này đang suy nghĩ gì trong đầu. Nhưng Lệ Trạch Lương đã không mở lời, thì những người trong Lệ thị càng không dám lên tiếng.
Dường như Chiêm Đông Quyến đã hiểu ra gì đó, bèn cười nói với Lệ Trạch Lương: “Lệ tổng, bảo luật sư của anh nể mặt tôi một chút đi. Trước mặt nhiều người như vậy, tôi mất mặt lắm đấy.”
Tiểu Lâm đang đứng sau lưng Lệ Trạch Lương lén nhìn Chiêm Đông Quyến một cái. Người đàn ông này bề ngoài trông lịch lãm thư sinh, da dẻ trắng trẻo lại dễ bắt chuyện, nhưng thật ra rất thông minh, chỉ cần Lệ Trạch Lương nói một tiếng, làm gì còn có chuyện Tả Ý từ chối.
“Vậy thì đến ngồi một lúc đi.” Quả nhiên, Lệ Trạch Lương hạ luôn thánh chỉ.
Và thế là, họ cùng đi ăn. Không khí trong bữa cơm vô cùng nặng nề. Cô bị Lệ Trạch Lương sắp xếp ngồi ở một góc phòng, cô không nói được lời nào. Trong phòng, ngoài Chiêm Đông Quyến ra thì rất nhiều người cũng hút thuốc, đương nhiên thủ lĩnh chính là tay nghiện thuốc số một Lệ Trạch Lương.
Tả Ý rất ghét mùi thuốc lá, càng ghét phải ngửi mùi thuốc lá một cách bị động.
“Chiêm tiên sinh và luật sư Thẩm quen nhau à?” Lệ Trạch Lương hỏi rất tự nhiên.
“Chúng tôi là bạn đồng hương.” Tả Ý nói.
Lệ Trạch Lương “Ồ” lên một tiếng rồi quay sang nhìn Chiêm Đông Quyến.
Chiêm Đông Quyến cười bảo: “Tôi và Tả Ý cũng có chút quan hệ.”
Nghe thế, Lệ Trạch Lương lại “Ồ” một cái đầy mờ ám, tiếp đó thì cười nói: “Nếu liên quan đến đời