
Tác giả: Hoàng Mặc Kỳ
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 1341269
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1269 lượt.
rong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.)
Thẩm Đình thở dài, xem như hết trông mong gì, lại nói: “Thực ra chúng ta nên phân tích xem trong chuyện này ai được lợi ít nhất?”
“Ai được lợi ít nhất?” Tạ Huyền hỏi.
Thẩm Đình gật đầu: “Phải, ví dụ vì chuyện này mà cậu có được lợi ích nào đó, cậu có thể mãi mãi cũng không nói ra sự thật. Chỉ có người được lợi ít nhất, hoặc những người bị hãm hại mới có khả năng giúp chúng ta tìm được cửa ra thôi.”
Tạ Huyền nói: “Tống Uẩn chắc đã bịt miệng họ hết rồi. Theo lý thì Tiểu Lưu bị tổn hại nhiều nhất, vốn dĩ là tai nạn giao thông, bây giờ thành cố ý giết người. Nhưng bọn này cũng tìm hắn rồi, không hỏi được gì cả.”
Thẩm Đình nói: “Vậy chúng ta đổi cách khác, cậu và Hoàng Khải Nam tìm người nhà của Tiểu Trần, xem có thể tìm ra đầu mối không. Tôi và Cao Hiểu Vi sẽ tìm người nhà của Tiểu Lưu.”
“Người nhà? Được thôi.” Tạ Huyền nói.
Bốn người chia nhau đi tìm, Thẩm Đình và Cao Hiểu Vi tìm ra người nhà Tiểu Lưu, anh ta không có ở đó, cô và vợ cùng con trai anh ta đã nói chuyện với nhau, vợ anh ta là người nhà quê rất chất phác, con trai mới ba bốn tuổi, trông rất hiền lành đáng yêu.
Vừa nghe nói lại có người đến tìm bố mình, cậu đã nói: “Mẹ, mẹ, lại có người tìm bố. Gần đây có nhiều chị xinh đẹp đến tìm bố quá.”
Biết ăn nói như thế, lớn lên sẽ là Crayon phiên bản Trung Quốc.
Mẹ cậu vừa lau tay bước ra, đó là một người đàn bà nông dân mập mạp, chị ta hỏi: “Cô à, cô tìm anh ấy có việc gì không?”
Thẩm Đình nói: “Không phải tôi tìm Tiểu Lưu mà là tìm chị.”
Người đàn bà có vẻ ngạc nhiên: “Cô tìm tôi? Tôi không quen cô mà?”
Thẩm Đình cười nói: “Đúng thế, chị không quen tôi. Thế này, là liên quan đến Tiểu Lưu...”
Vừa nghe đến chuyện đó, người đàn bà đó đã tỏ ra căng thẳng, lập tức xuất hiện vẻ cảnh giác: “Xin lỗi, chuyện này cảnh sát sẽ xử lý, đừng hỏi tôi!” rồi đuổi Thẩm Đình ra ngoài.
Sức người đàn bà đó quá mạnh, Thẩm Đình loạng choạng bị đẩy ra ngoài, rồi chị ta nhanh chóng khóa cửa lại, Cao Hiểu Vi cũng không điều khiển nổi cục diện. Hai người nhìn cánh cửa như hai vị môn thần oai nghiêm, không cách nào cứu vãn được.
Đúng lúc đó thì nhận được điện thoại của Tạ Huyền, tình trạng bên phía anh ta càng tệ hơn: “Thẩm Đình, bên Tiểu Trần chắc chắn không trông mong gì được rồi. Tiểu Trần chết rồi, trụ cột gia đình họ cũng mất. Nhà Tiểu Lưu rất nghèo, không thể đền tiền được nên họ cũng không mong đợi gì. Nếu có người cho nhà Tiểu Trần một số tiền lớn, yêu cầu duy nhất là bắt họ giữ im lặng thì họ sẽ không mở miệng đâu. Thực tế cũng là thế. Tôi thấy họ đã quyết định im lặng rồi. Huống hồ gì Tiểu Lưu nhất định sẽ phải ngồi tù, có thêm một người chủ mưu nữa hay không thì đối với họ cũng chẳng khác biệt gì mấy.”
Chữ lợi đứng đầu, bạn phải cảm hóa họ bằng gì đây? Lương tâm? Xin lỗi, lương tâm có thể bán được bao nhiêu tiền? Hai bên đều gặp trở ngại, Thẩm Đình chỉ muốn khóc.
Bên Tiểu Trần đã không hi vọng được gì, còn bên cô ít nhất cũng còn chút ít hi vọng. Điều duy nhất cô có thể làm được chỉ là chờ đợi.
Đến khi trời sập tối, gió thổi mạnh đến nỗi Thẩm Đình thấy mặt cũng đau mà tay cũng đau, cuối cùng cảnh cửa ấy cũng hé mở.
Đứa trẻ thò đầu ra, nói: “Sao bố vẫn chưa về?”
Sau đó chạy ra ngoài nhìn ngó, Thẩm Đình nắm lấy cơ hội, cô gọi cậu bé đến, sau đó bảo: “Cô nói cho cháu biết, bố cháu sẽ không về nữa đâu, mãi mãi cũng không về.”
Đứa trẻ nào hiểu gì, nghe câu đó nên cuống lên: “Cô nói bậy, cô là người xấu.”
Thẩm Đình nói: “Cô không nói bậy, không tin thì hỏi mẹ cháu đi. Bố cháu giết người, bị chú cảnh sát bắt để bắn chết, biết không?”
Cao Hiểu Vi thoáng hiểu ra, cũng phụ họa: “Đúng thế, bố cháu là kẻ xấu, bị bắn chết rồi.”
Đứa trẻ khóc òa lên: “Cô nói bậy, bố cháu không bị bắn chết, không!!!” Cậu bé lại gào lên: “Mẹ, bố không bị bắn, mẹ!”
Bà mẹ nghe con trai khóc la thì vội chạy ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Đình liền sa sầm mặt: “Cô đang làm trò gì thế? Sao lại dọa trẻ con?”
Thẩm Đình cười lạnh lùng: “Tôi có dọa nó à, có hả? Điều tôi nói là sự thực.”
Người đàn bà đó choáng váng, tim nhói đau rồi không muốn đếm xỉa gì đến cô nữa, kéo đứa bé định bỏ đi.
Thẩm Đình thấy sắc mặt chị ta thay đổi thì nói ngay: “Chị muốn con chị còn nhỏ thế đã bị người ta nói cha nó là kẻ sát nhân, không bao giờ còn gặp lại cha nó không? Sau này dù đi đâu đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nó là con trai của kẻ sát nhân?”
Người đàn bà khựng lại.
Thẩm Đình đoán gia đình họ chắc chắn cũng nhận được tiền nên thà dứt khoát một lần, cô liều mạng nói: “Tình trạng bây giờ thì bố nó có khả năng sẽ bị tử hình! Cho dù không bị thì đợi đến khi có cơ hội ra tù thì lúc đó có lẽ con của chị cũng đã là ông nội rồi, chị không nghĩ là như thế nhà chị sẽ rất đáng thương hay sao? Cũng không công bằng tí nào với con trai chị! Không có bố, không có chồng, nhiều tiền mấy thì cũng có ích gì?”
Thẩm Đình lại nói: “Hơn nữa chị thử nghĩ xem, chồng chị vì gia đình mà ngồi tù, cả đời chị có thanh thản được