
Tác giả: Quan Dĩnh
Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015
Lượt xem: 134705
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/705 lượt.
ng muốn nghĩ đến vấn đề này.
"Nếu như không phải là yêu, chỉ là hợp tác trong kinh doanh, Du cần gì phải cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn?"
Hi Vi nói không sai, nếu như không phải là đối với hắn còn sót lại tình yêu, cô cần gì phải lạnh nhạt cự tuyệt hắn? Nhưng cô không dám đối mặt với cái vấn đề này, chỉ có thể dùng cái phương thức này tự thuyết phục mình.
"Ba Đóa Hoa không cần mở rộng, nhưng Du muốn vui vẻ, muốn tự do, cuộc sống và công việc Du muốn tự mình làm chủ" Như vậy là đủ rồi.
"Được rồi, Vi hiểu rõ rồi." Thân là bạn thân kiêm phụ tá, cô nên ủng hộ Dĩ Du mới đúng.
Đỗ Dĩ Du giọng nói nhẹ nhàng, suy nghĩ lạc quan "Huống chi, công ty viễn thông Tấn Đạt sắp tới sẽ bàn chuyện hợp tác với chúng ta, Du đối với tương lai vẫn có lòng tin, đừng lo lắng."
"Ừ, Vi cũng vậy hi vọng lần hợp tác này có thể thành công."
Nhâm Hi Vi đem tiền đếm xong giao cho Đỗ Dĩ Du, Đỗ Dĩ Du lại đem tiền để vào trong túi.
Đỗ Dĩ Du với tay tắt đèn bảng hiệu, họ cầm giỏ xách chuẩn bị rời đi, đột nhiên Linh Phong trên cửa kêu “leng ken” có người đẩy cửa bước vào.
Bước vào cửa tiệm là người đàn ông tóc vàng quá vai, áo sơ mi tím kết hợp với quần âu, trên mặt mang nụ cười giản dị tùy ý, bên cạnh còn có hai phụ tá mặc âu phục.
"Wow, nơi này chính là Ba Đóa Hoa sao? Các người đẹp, có thể cho tôi vào trong cửa hàng, ăn thử bánh hoa hồng phô mai không?" Kim Duẫn Xán đầu tiên là nhìn một vòng quanh cửa hàng, chỉ thấy bánh bao cùng những món khác không còn gì cả, không thể làm gì khác hơn là mở miệng đối với Đỗ Dĩ Du muốn món tráng miệng chính của cửa hàng.
"Thật xin lỗi, hiện tại trong tiệm chúng tôi không có bánh phô mai hoa hồng rồi." Đỗ Dĩ Du lễ phép mỉm cười trả lời.
"Ah! Tôi tới quá muộn sao?" Kim Duẫn Xán cười quan sát cô.
Cô là một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp, sạch sẽ mà dịu dàng, giống với “Ba Đóa Hoa” của cô, làm cho người ta một loại cảm giác tươi sáng ấm áp.
"Vâng, xin lỗi, tất cả đã bán hết, ngày mai khoảng giữa trưa mời ông quay trở lại, hoặc có thể đặt trước" Đỗ Dĩ Du nói một cách lịch sự.
"Đợi chút. . . . . . Nơi này rõ ràng còn một bánh phô mai hoa hồng trứng lớn, tôi muốn cái này, tôi muốn nếm thử mùi vị củ nó một chút . . . . . ."
Hắn mắt tinh phát hiện tủ lạnh thủy tinh trong suốt đặt trong cùng, một cái bánh kem hình hoa hồng kết hợp với hoa văn bánh phô mai hoa hồng ước chừng tám tấc lớn.
"Thật xin lỗi, bánh này đã có khách đặt trước rồi, khách ngày mai sẽ đến lấy hàng, bởi vì tôi không có thời gian đóng gói nên mới để ở chỗ này" “Ba Đóa Hoa” cũng có cung cấp bánh theo nhu cầu của khách hàng, cái bánh ngọt này là một khách quen muốn ăn mừng kỷ niệm ngày cưới, và cô đã viết chữ chúc mừng trên đó, không thể bán cho hắn.
"Không cần keo kiệt như vậy, vậy bán tôi một phần nhỏ thôi."
Hắn phát huy tuyệt chiêu của mình, dùng đôi mắt phóng điện mê hoặc cô, giọng nói nũng nịu dụ cô mềm lòng thỏa hiệp, bình thường phụ nữ đều đỗ vì bộ dạng này của hắn.
"Thật xin lỗi, thưa ông, phía trên có ghi chữ chúc phúc rồi." Cô cho hắn một câu xin lỗi kèm nụ cười, không bị ảnh hưởng chút nào.
Tà môn.
Phóng điện cùng làm nũng không có tác dụng, Kim Duẫn Xán không thể làm khác hơn là đổi phương thức khác hỏi: "Có thể mời bà chủ đi ra không?"
"Tôi chính là bà chủ." Đỗ Dĩ Du hào phóng thừa nhận, thái độ vẫn không kiêu ngạo không tự ti.
"Ưmh, vậy tốt lắm." Kim Duẫn Xán kiên nhẫn, đưa cho cô danh thiếp.
"Nghe nói “Ba Đóa Hoa” bánh phô mai hoa hồng ăn thật ngon, bởi vì vừa lúc đi ngang qua đây, bụng hơi đói, thuận đường ghé vào nghĩ sẽ nếm thử món điểm tâm ngọt của quán, không ngờ lần nữa bị cự tuyệt." Kim Duẫn Xán ngoài miệng vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói hơi có vẻ tiếc nuối.
Bà chủ nếu như biết rõ hắn là khách hàng lớn trong tương lai, phải hiểu đạo lý làm ăn, dầu gì cũng cho hắn một chút thể diện đi!
"Hắn là Tổng giám đốc Kim Duẫn Xán?" Đứng bên cạnh Dỗ Dĩ Du, Nhâm Hi Vi vừa nhìn thấy tên tuổi trên danh thiếp, lên tiếng kinh hô.
Ông chủ Kim xuất hiện trong cửa tiệm, nếu là tới nói chuyện hợp tác, kẻ kinh doanh thông minh nên tìm biện pháp thõa mãn nhu cầu của khách hàng mới đúng, Nhâm Hi Vi hướng Đỗ Dĩ Du nháy mắt.
"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Kim, tôi vẫn không thể bán cho ông." Đỗ Dĩ Du vẫn kiên trì.
"Tại sao?" Kim Duẫn Xán sửng sốt.
"Bởi vì sáng sớm ngày mai làm bánh sẽ không kịp, nhưng khách hàng đã đặt trước hai ngày rồi, tôi không thể thất tín, mất đi niềm tin của khách hàng tương đương với tự đập bảng hiệu, điểm này xin ông thứ lỗi." Đỗ Dĩ Du giải thích.
Niềm tin của khách hàng, cô không thể bội ước, đây là cam kết của cô đối vi khch hng, cũng l nguyn tc lm ăn cơ bản.
"C khng sợ ti tức giận, sẽ khng ni chuyện hợp tc? Cửa hng sẽ mt đi một khch hng ln" Kim Duẫn Xn cau my tò mò.
"Tổng gim đc Kim, ti kinh doanh ngoi việc chú ý đến cht lợng, phải dựa vo uy tín, khng th bởi v đi phơng l khch hng ln m c th chen ngang, lm mt uy tín đi vi khách hàng cũ, kính xin ông tha lỗi."
T